THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Ông ta tự cho rằng mình mạnh hơn Tần Như Lương, phụ nữ mà ông ta muốn chắc chắn sẽ có được, công danh ông ta cũng sẽ không bỏ lỡ.

Tô Vũ ngồi ngay bàn bên cạnh bàn rượu của Thẩm Nguyệt, khi hắn không lên tiếng thì cứ như không tồn tại, Triệu Thiên Khải coi thường hắn nhất, hoàn toàn không coi hắn là người thông minh.

Triệu Thiên Khải cảm thấy, quan văn như Tô Vũ đúng là xách giày cho ông ta cũng không xứng. Tô Vũ có diện mạo xuất chúng, nhưng ngoài tướng mạo ra, thì không có gì khác, mới khiến Triệu Thiên Khải coi thường.

Tô Vũ không tranh không biện, cũng không có một lời thừa thãi.

Ngoài Triệu Thiên Khải ra, trên điện còn có một vài tướng lĩnh bên cạnh ông ta, Hoắc tướng quân cũng có mặt.

Giữa rất nhiều đàn ông, chỉ có Thẩm Nguyệt là phụ nữ, khó tránh phải chịu nhiều ánh mắt dồn đến, tuy khiến nàng cực kỳ phản cảm, nhưng không thể hiện ra mặt.

Trên yến tiệc, Thẩm Nguyệt không động đến một giọt rượu, chỉ uống trà.

Triệu Thiên Khải rắp tâm muốn chuốc nàng say, bèn nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa đang coi thường bổn tướng ư, ngay cả một chén rượu cũng không chịu nể mặt uống?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không biết uống rượu, xin Triệu tướng quân rộng lòng thứ lỗi”.

Hiển nhiên Triệu Thiên Khải không bỏ qua, nói: “Đường đường là công chúa, chắc chắn thường xuyên tham dự yến tiệc, làm sao có thể không biết uống rượu, cô không uống tức là coi thường bổn tướng”.

Lúc này các tướng lĩnh khác bắt đầu hùa theo, nói: “Hiếm khi tướng quân mời công chúa uống rượu, bình thường đều sẽ không nể mặt phụ nữ, Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn nên uống thì hơn”.

Thẩm Nguyệt cũng không lay động, nói: “Ta không biết uống rượu, các vị tướng quân cứ muốn ta uống rượu, chẳng phải là ép người vào chỗ khó sao. Chẳng lẽ các tướng quân chỉ biết làm khó một cô gái như ta?”

Nói xong, Thẩm Nguyệt giơ chén trà, nói: “Tĩnh Nguyệt lấy trà thay rượu, kính tướng quân”.

Triệu Thiên Khải bùng lửa giận, hừ lạnh lùng một tiếng: “Không biết điều”.

Sau đó ông ta uống liền ba bát rượu lớn, các tướng đều hô: “Tướng quân tửu lượng thật tốt!”

Yến tiếc chưa bắt đầu được bao lâu thì Triệu Thiên Khải đột nhiên làm rơi một bát rượu xuống đất, vỡ từng mảnh.

Trên điện bỗng yên tĩnh, ngay cả ca múa cũng dừng lại.

Với tửu lượng của Triệu Thiên Khải, không đến nỗi uống say, nhưng ông ta đầy mùi rượu đứng lên từ chỗ ngồi, sau đó đi xuống bậc thềm điện, từng bước đi đến chỗ Thẩm Nguyệt.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt trầm xuống, không tỏ rõ thái độ.

Cho đến khi Triệu Thiên Khải đứng trước bàn rượu của nàng, bỗng gạt tất cả đồ ăn và rượu trên bàn xuống đất, ông ta dẫm lên bàn, cúi nửa người gần sát Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt, cau mày nói: “Triệu tướng quân tiếp đãi ta như vậy ư?”

Triệu Thiên Khải cười một tiếng, bất ngờ đưa tay nâng cằm Thẩm Nguyệt, động tác vô cùng hung dữ và tùy tiện.

Nhưng còn chưa chạm đến, Thẩm Nguyệt giơ tay bóp cổ tay ông ta, nheo mắt nói: “Triệu tướng quân muốn làm gì?”

Một cô gái mà thôi, hơi có tính hoang dã của mèo.

Triệu Thiên Khải nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, hà tất cô phải đi theo tên phế vật vô dụng Tần Như Lương đó, chi bằng theo ta, ta cũng có thể bảo đảm cô ăn ngon mặc đẹp”.

Nói xong, ông ta dùng sức lật ngược ấn tay của Thẩm Nguyệt, tóm nàng lên.

Thẩm Nguyệt lạnh giọng nói: “Triệu tướng quân, xin ngươi tự trọng, ta không chỉ là Tĩnh Nguyệt công chúa, ta còn là phu nhân đại tướng quân!”

Triệu Thiên Khải cười điên cuồng nói: “Phu nhân đại tướng quân? Trấn Nam đại tướng quân ta cũng là đại tướng quân, cô làm người đàn bà của ta chẳng phải cũng là phu nhân đại tướng quân ư?”

Hoắc tướng quân tức giận nói: “Triệu tướng quân, ông làm vậy e rằng sẽ làm tổn hại thiên uy Đại Sở! Cô ta là công chúa!”

Các tướng lĩnh khác thú vị nói: “Hoắc tướng quân, ông vẫn chưa hiểu à, cô ta là công chúa tiền triều, tiền triều sớm đã diệt vong, ông bảo vệ cô ta như vậy, chắc không phải có lòng khác chứ? Triệu tướng quân muốn có công chúa tiền triều thì làm sao, hoàng thượng có thể nói gì, hoàng thượng còn hận không thể dâng cô ta lên giường Triệu tướng quân đó!”

Những lời đê tiện vừa được nói ra khiến đám người phá lên cười lớn.

Thẩm Nguyệt giật cổ tay ra, nghe Triệu Thiên Khải cực kỳ hỗn xược nói: “Nghe thấy chưa, cô chỉ là công chúa tiền triều, đừng có rượu kính không uống lại uống rượu phạt. Chơi với ta thì đã làm sao, nếu chọc giận bản tướng quân, đợi bổn tướng chơi xong sẽ để bọn họ chơi cô”.

Thẩm Nguyệt ghê tởm buồn nôn.

Triệu Thiên Khải lại nói: “Cô là người phụ nữ của Tần Như Lương, nhưng bây giờ Tần Như Lương đã làm tù binh của Dạ Lương, cô còn mong hắn đến cứu cô chắc? Cô ngoan ngoãn theo ta, còn có thể bớt chịu khổ!”

Thẩm Nguyệt tức giận bật cười nói: “Vậy đợi sau khi Tần Như Lương từ Dạ Lương về thì sao? Ngươi đợi hắn và ngươi đao kiếm tương tàn sao?”

Triệu Thiên Khải khinh miệt nói: “Ngươi còn hy vọng hai tướng quân của Đại Sở ra tay đánh trận vì một người phụ nữ như cô chắc?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta tự cho rằng ta vẫn chưa có sức mê hoặc đó, nhưng một khi Tần Như Lương trở về, thì chuyện Triệu tướng quân ông cố ý làm chậm trễ quân cơ, không tính đến thương vong cố cưỡng công thành, dẫn đến Đại Sở thảm bại cũng sẽ được công bố!

Ngươi cho rằng ngươi còn có thể hoang dâm vô sỉ như bây giờ ư? Lúc đó ngươi sẽ bị xử lý theo quân pháp, lấy đầu của ngươi để tế vong hồn ba quân!

Đừng quên, Tần Như Lương là đại tướng quân đệ nhất Đại Sở, về chức vụ hắn còn hơn ngươi, hắn muốn xử trí ngươi theo quân pháp, ngươi còn có thể trốn được không?”

Nụ cười cuồng ngạo trên măt Triệu Thiên Khải dần lạnh xuống.

Cơ thể Thẩm Nguyệt hết sức ngả về phía sau, mùi rượu và mồ hôi trên người ông ta khiến nàng buồn nôn.

Lúc này Tô Vũ cầm một chiếc đũa, tất cả mọi sự chú ý đều dồn lên người Triệu Thiên Khải và Thẩm Nguyệt, không ai để ý ra hắn.

Dưới gầm bàn, ngón tay hắn khéo léo bẻ gãy đũa, đưa đầu nhọn của đũa đến trong một tay để sau lưng của Thẩm Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi