THẦN CẤP KẺ PHẢN DIỆN

Viên người mù cũng không chậm trễ.  

Ngân thương đảo qua, người và thương như hợp làm một, biến thành một luồng lôi quang, mạnh mẽ bay đi, xông đến hướng đỉnh núi.  

Kịch hay mở màn rồi!  

Rất nhiều hộ đạo giả trên bãi đất trống rục rịch ngóc dậy, cũng muốn du ngoạn đến đỉnh núi xem trận đấu một phen, nhưng... nghĩ đến quy củ của Tắc Hạ Học Cung, vẫn nên thành thực ngồi chờ ở giữa sườn núi thì hơn.  

Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua rồi cũng đuổi theo Viên người mù, một chút cũng không gấp, cất bước thảnh thơi lên núi.  

......  

Trên đỉnh núi.  

La Hồng và tăng nhân lướt qua, hai người đưa lưng về nhau.  

Gió nhẹ, thổi bay tăng bào dính máu của tăng nhân.  

Y lau đi máu trên mặt, hai tay chắp trước ngực, ánh mắt không biết từ khi nào đã hiện lên tơ máu.  

"Thí chủ, ngươi nhập ma rồi! Thế gian có một La Nhân Đồ - phụ thân ngươi là đủ rồi, chớ để thêm một Tiểu Nhân Đồ nữa."  

Tăng nhân nói.  

"Bần tăng nguyện độ ngươi."  

Lời vừa nói xong, bạch bào dính máu của tăng nhân bay lên, miệng tụng niệm kinh Phật, có phật quang nhàn nhạt hiện lên.  

La Hồng đưa lưng về phía tăng nhân, vuốt vuốt đám tóc mai bạc trước trán, bĩu môi.  

"Có liên quan gì đến ngươi?"  

Dứt lời.  

Tăng nhân và La Hồng đồng thời xoay người, đối diện với nhau.  

Khuôn mặt tăng nhân trang nghiêm, thân là Tiểu Kim Cang Ngũ phẩm phật môn, y đã có năng lực siêu phàm.  

Niệm lực khẽ động, dáng vẻ vô cùng nghiêm trang, còn có pháp tướng hiển hiện.  

Muốn xung kích tinh thần của La Hồng.  

Nhưng mà...........  

La Hồng mang mặt nạ, chống kiếm, ngước cằm, lỗ mũi hướng lên trời, trả lại cho y một cái liếc mắt.  

Sau khi mặt nạ triển khai thì pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật cũng hiện ra.  

Sau lưng Phật sinh trăm tay.  

Giống như hai Tôn Phật đang luận thiền, tiếng Phạn hiện ra, khắp trời đất đều là phật quang.  

Ngay sau đó.  

Pháp tướng tăng nhân ngưng tụ bị phá thành mảnh nhỏ, sắc mặt tăng nhân bạch bào trắng bệch, tinh thần bị hao tổn, phun ra một ngụm máu, lảo đảo lui về sau, kinh hồn bạt vía đặt mông ngồi xuống đất.  

Nhưng so với việc tinh thần bị hao tổn, tâm linh của y còn phải chịu chấn động nghiêm trọng hơn.  

Có chút hoài nghi nhân sinh.  

Y cung kính hướng Phật, vì sao Phật trong tâm, không bằng một tên Tiểu Nhân Đồ giết người không chớp mắt?  

Phật của y, sai rồi sao?  

La Hồng thật ra đâu có hiểu thế nào là Phật?  

Nếu không phải có tà thuật cấp Huyền là Thiên Thủ Tà Phật này, La Hồng sợ là thật sự bị cảm hóa bởi phật pháp của tăng nhân này. Mặc dù không đến mức nằm xuống bái lạy, nhưng dần dần bị cảm hóa, quy y phật môn cũng chưa chắc là không có khả năng.  

Nghĩ đến đây, La Hồng cũng có chút tức giận.  

Hòa thượng này là muốn hắn quy y phật môn, làm một người tốt tâm hướng thiện sao?  

Hòa thượng này là muốn cắt đứt đường tu hành của hắn sao?  

Nhất thời, trong mắt La Hồng ác nghiệt thêm vài phần, nhìn tăng nhân kinh hồn bạt vía, sát khí tăng lên.  

Nhưng mà, La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.  

Khí cơ khủng bố, giống như trời giáng xuống!  

"Liệt Hỏa!!"  

Trong giọng nói thảm thiết xen lẫn phẫn nộ, không khí chấn động phát ra tiếng vù vù, như nước triều lên Giang Lăng, cuồn cuộn đến!  

Trong thời khắc này thiên địa phảng phất như u tối, biến sắc.  

Khí cơ mạnh mẽ, giống như muốn lay động cả tòa Đông Sơn!  

Cao thủ Nhất phẩm!  

Hoàn Nhan Xa Cổ!  

Đồng tử La Hồng hơi rụt lại, ngay sau đó, mũi chân đạp mạnh lên đất, nhanh chóng chạy về phía sau, đối mặt với khí cơ khủng bố như thủy triều Giang Lăng này, La Hồng cảm thấy bản thân như hóa thành một con thuyền nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ lật úp, cho dù đeo mặt nạ Tà Quân, cũng chỉ có thể gian nan chống lại.  

Phía sau, hòa thượng kinh hồn bạt vía cũng đột nhiên tỉnh ngộ, khẽ động thân thể, mũi chân đạp đất, như chim nhạn đạp tuyết bùn, chạy ra khỏi rừng đào.  

Ngoài rừng đào.  

Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương đang thuộc cấp bậc thiên kiêu Hoàng bảng, hít sâu một hơi.  

"Hoàn Nhan Xa Cổ, Võ tu Nhất phẩm!"  

"Toàn bộ thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đều đã bị diệt, ngay cả Hoàn Nhan Liệt Hỏa Hoàng bảng cũng bị giết... Cuối cùng cũng kích thích đến vị cao thủ Nhất phẩm này, không nhịn nổi nữa sao?"  

"Rút thôi, rút xa chút! Miễn cho bị vạ lây."  

Ba người nhanh chóng lướt qua, trong phút chốc đã ra khỏi rừng đào, vào trong cung điện.  

Thật ra bọn họ sớm đã có thể vào cung điện, chỉ cần vào cung điện, thì chính là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung.  

Trên thực tế, trong cung điện, sớm đã có không ít thiên tài đang quan sát.  

Những thiên tài này không đến rừng đào xem chiến đấu, mà sớm vào cung điện, hiện giờ, khí cơ của Hoàn Nhan Xa Cổ đang bạo khởi tại mảnh rừng đào cuối cùng, bọn họ cũng hiểu rõ, xem ra... Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã mất mạng rồi.  

Đùng!  

Một thân ảnh, hóa thành ánh lửa, giống như một viên sao băng rơi xuống, hung hăng nện xuống mảnh rừng đào cuối cùng.  

Khí cơ cực mạnh, như cơn lốc tỏa bốn phía, va chạm làm gãy ngang không ít cây đào.  

Ánh mắt sắc nhọn của Hoàn Nhan Xa Cổ, giống như dã lang quét ngang qua, chớp mắt đã nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Hỏa vô lực nằm trên đất, đầu thân tách rời, mất đi hơi thở.  

Trong phút chốc, sắc mắt Hoàn Nhan Xa Cổ trắng bệch.  

Hết rồi.  

Tất cả đều hết rồi!  

Tám vị thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, toàn bộ đều chết cả rồi.  

Ngay cả cháu trai Hoàn Nhan Liệt Hỏa của gã cũng chết thê thảm.  

Vị cao thủ Nhất phẩm trên Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình này, giờ phút này có chút mê man, có chút không biết phải làm sao, có chút hồn bay phách lạc.  

Rất nhanh, sát khí của gã tuôn lên, ngẩng đầu nhìn hướng La Hồng, ánh mắt như ác lang phát điên.  

"Nghiệt súc!"  

Đôi mắt Hoàn Nhan Xa Cổ đỏ bừng, sát khí nồng nặc đến nỗi hình thành nên sóng lớn quanh người gã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi