THẦN CẤP KẺ PHẢN DIỆN

Mà La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, sau khi ngăn cản khí cơ như con nước lớn, không chạy nữa, ngược lại đứng yên tại chỗ, bạch y lay động, tóc trắng bay tán loạn.  

Khóe môi nhuếch lêc một nụ cười ngả ngớn, chống kiếm, ngước cằm, nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ.  

Hắn cảm thấy, còn có thể kích thích tên Hoàn Nhan Xa Cổ này... thêm chút nữa.  

Dù sao, đã có tên trên sách nhỏ, nếu không chết thì không thể thay đổi, chung quy cũng đâu thể để gã này chiếm bồn cầu mà không đi được?  

Lãng phí.  

Cho dù là Tiểu Đậu Hoa cũng có thể ép ra được hai điểm tội ác đấy.  

"Nghiệt súc!!"  

Hoàn Nhan Xa Cổ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như phát ra từ sâu trong yết hầu, tê tâm liệt phế.  

"Hả?"  

Nhưng mà, điều ngoài dự đoán của Hoàn Nhan Xa Cổ là, đối mặt với áp chế của khí cơ Nhất phẩm khủng bố của gã.  

La Hồng không chỉ không quay lưng chạy, mà còn nở nụ cười nho nhã ôn hòa.  

"Hoàn Nhan Liệt Hỏa này, sống không tốt, không thưởng, không được thưởng toàn thây."  

La Hồng nói.  

Giọng nói thản nhiên vang lên trong rừng đào.  

Cả rừng đào yên tĩnh không tiếng động.  

Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn chằm chằm La Hồng, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi thịt trên gương mặt run lên.  

Lời của La Hồng… thật là xuyên tim.  

Phụt!  

Hoàn Nhan Xa Cổ nện một đấm lên ngực, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm ứ đọng.  

Đám thiên kiêu Tiêu Nhị Thất đã sớm trốn vào trong cung điện của Tắc Hạ Học Cung, nhìn La Hồng đứng trong rừng đào như nhìn quỷ.  

"Tên điên này… đã là lúc nào rồi, còn kích động cao thủ Nhất phẩm nữa?"  

"Hoàn Nhan Xa Cổ tức đến nỗi phun ra máu, La Hồng hắn lẽ nào không sợ chết sao?"  

"Có thể là... hắn đang cược Hoàn Nhan Xa Cổ không dám ra tay trong phạm vi của Tắc Hạ Học Cung."  

m thanh ồn ào xôn xao lên, phát ra từ trong miệng của đám thiên tài xem náo nhiệt.  

Tăng nhân trên người dính đầy máu, tăng bào không còn sạch sẽ, không còn như một đóa sen trắng nữa, chạy trở về cung điện.  

Y nhìn nơi xa, vẻ mặt phức tạp.  

Bỗng dưng.  

Trong đám thiên tài đang xem chiến đấu, bỗng dưng có người mở miệng cười nhẹ.  

"La Hồng này chưa từng vào trong phạm vi cung điện của Tắc Hạ Học Cung, bây giờ hắn là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung sao? Phu tử và Lý trạng nguyên sẽ vì hắn mà ra tay sao?"  

Lời này nhẹ nhàng như có như không.  

Nhất thời, không ít người biến sắc.  

Người nói ra lời này, muốn kiếm chuyện rồi!  

Hoàn Nhan Xa Cổ quả thật đang rối rắm, áp lực khí cơ trong cơ thể gã như con nước lớn cuồn cuộn, vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay.  

Nơi này dù sao cũng là Tắc Hạ Học Cung, gã đưa đám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đến tham gia khảo hạch của Tắc Hạ Học Cung, vốn đã nên chuẩn bị sẵn tinh thần thương vong.  

Nói cho cùng, nơi đất khách quê người, nhưng... gã không ngờ rằng, toàn bộ đều chết hết.  

Toàn bộ đều chết hết, rất thảm, thi thể còn đang nằm trên bãi đất trống giữa sườn núi kia.  

Mà tất cả, đều là La Hồng làm, đều bị một người giết!  

"Đúng... ngươi vẫn chưa phải là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung, phu tử chưa chắc ra tay vì ngươi!"  

"Không sai, không sai!"  

"Tiểu nghiệt súc, chết đi!"  

Một cây rơm cuối cùng trong đáy lòng Hoàn Nhan Xa Cổ đã đứt.  

Gã lấy một cái cớ cho mình, sát tâm rốt cuộc cũng không đè nén được nữa.  

Một bước đạp xuống, cả mặt đất của rừng đào đều rạn nứt, chia năm xẻ bảy, cả tòa Đông Sơn cũng rung lên.  

Tay rút loan đao bên hông ra, khí huyết mạnh mẽ của Võ tu, như bão lũ bất ngờ.  

La Hồng hơi biến sắc.  

Mặc dù hắn cược phu tử trong Tắc Hạ Học Cung sẽ ra tay.  

Vậy lỡ như... phu tử không ra tay thì sao?  

Hoặc là, phu tử không kịp đến để ra tay?  

Lúc này, La Hồng cũng không muốn lấy mạng mình ra để đánh cược.  

Mũi chân điểm nhẹ lên, bạch y La Hồng bay phần phật, trong nháy mắt như chim nhạn, bay về hướng Học Cung.  

Vào Học Cung, xem như là đệ tử Tắc Hạ Học Cung, vậy mới an toàn tuyệt đối.  

Dưới mặt nạ, La Hồng ngẩng đầu, tóc trắng bay phất phới, lạnh lẽo nhìn chằm chằm một đám thiên tài xem náo nhiệt trước Học Cung...  

Người vừa nói là ai?  

La Hồng hắn... nhớ kỹ rồi!  

Nếu không có người đó, La Hồng còn có thể kích động Hoàn Nhan Xa Cổ thêm một chút, thêm một chút tội ác.  

"Chạy?"  

Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn thi thể không toàn vẹn của Hoàn Nhan Liệt Hỏa trên đất, cười bi thương.  

Sau đó, đạp mạnh lên đất.  

Mặt đất dưới chân lõm thành hố sâu, thân thể gã như sấm sét, lấy tốc độ nhanh nhất rút ngắn khoảng cách.  

Tốc độ này, khiến không ít thiên tài trước Học Cung sợ hãi.  

Đây chính là Nhất phẩm!  

Bất kể thiên phú bọn họ tung hoành thế nào, đối mặt với Nhất phẩm cũng… giống như đối mặt với rãnh trời.  

La Hồng cũng cảm thấy sát khí tới gần trong chớp mắt.  

Thật nhanh!  

Không kịp đến cung điện rồi!  

Nhưng mà, lúc này La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cả người vô cùng bình tĩnh.  

Tâm thần khẽ động, lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược.  

Địa Tạng Đoạt Hồn đan!  

Đoạt mệnh trong tay Diêm Vương, sống lại từ lửa địa ngục!  

Đan dược có thể có hai phần xác suất sống lại!  

Xa xa!  

Một đường sấm thương đánh tới, tốc độ rất nhanh, Viên mù đã đánh tới rồi.  

Nhưng mà, Viên mù chưa tới gần.  

Rất nhiều đệ tử trước Học cung chỉ cảm thấy hoa mắt một trận.  

Sau đó, một bóng người già nua khòm lưng, giống như thuấn di xuất hiện bên cạnh La Hồng.  

"Hồ cẩu từ đầu đến, trong Đại Hạ, cũng dám sủa loạn vung đao với cháu của ta?"  

"Ai cho ngươi gan chó đó?"  

Giọng nói già nua vang lên, lộ ra cánh tay, nắm chặt loan đào bổ tới của Hoàn Nhan Xa Cổ, thân thể già nua gầy yếu vậy mà lại đỡ được khí thế Nhất phẩm như sơn hải lật úp của Hoàn Nhan Xa Cổ!  

Sau đó, dùng thêm chút sức.  

Rắc một tiếng!  

Một cánh tay của Hoàn Nhan Xa Cổ, bị bẻ gãy máu chảy đầm đìa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi