THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 780

Trần Hương Lan cười âm hiểm, nói: “Cũng để cho con tiện nhân Trần Yên Nhiên kia nếm chút khổ cực, cậy vào việc được lão già kia thương yêu mà trước đây rất ít khi để ý sắc mặt của em.”

Mộc Lai cười gian ác, nói: “Yên tâm đi, bên kia đã bắt đầu hành động rồi.”

Lúc này, ba người Vương Bác Thần vừa vào địa điểm hội nghị, đúng lúc này, điện thoại di động của Quản gia Chung vang lên.

“Chú Chung, chú đang ở đâu vậy? Yên Nhiên xảy ra chuyện rồi, chú nhanh đến đi, là ở…”

“Cái gì? Cô Hương Lan, cô đang ở đâu? Tôi sẽ chạy tới ngay bây giờ… Được, được, tôi sẽ qua ngay bây giờ…”

Sau khi cúp điện thoại, Quản gia Chung vội vàng nói: “Cô Hà, cậu Thần, cô Yên Nhiên xảy ra chuyện rồi, bị người khác bắt đi, tôi qua đó trước xem sao.”

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Vậy thì chú Chung nhanh qua đó đi, có chuyện gì cần thì gọi điện thoại cho tôi và Bác Thần.”

“Được, được, tôi đi trước đây.”

Quản gia Chung vội vàng rời đi, mặc dù cô Yên Nhiên đã bị đuổi khỏi gia tộc nhưng dù sao cô ta vẫn là đứa cháu gái được lão gia thương yêu nhất, một khi xảy ra chuyện, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nhìn quản gia Chung rời đi, Vương Bác Thần khẽ nhíu mày, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không hợp lý ở chỗ nào thì không nói ra được.

Hội giao lưu y dược Ma Đô, đây đối với nhà họ Trần mà nói là một cơ hội vô cùng quan trọng, nhưng tại thời điểm mấu chốt này, Trần Yên Nhiên lại gặp chuyện, liệu rằng đằng sau còn có mục đích vô hình nào hay không?

Nhưng mà anh cũng không để ở trong lòng, ngược lại anh còn muốn nhìn xem sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Cô cả Trần Yên Nhiên tính tình quá không tốt, quá ngang ngược, hiện tại chịu thiệt một chút cũng tốt.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, loại người tính tình tiểu thư như Trần Yên Nhiên, Triệu Thanh Hà gặp qua không ít.

Nếu như không có gia tộc chống lưng, cô thật sự không biết những người này làm sao có thể sống yên ổn trong xã hội.

“Bác Thần, anh nói xem công ty Hoa Nguyện sẽ muốn nhân cơ hội lần này, cũng triển khai hạng mục y dược hay không?”

Vương Bác Thần cười nói: “Em muốn làm thì đi làm, dù sao mối quan hệ làm ăn của chúng ta cũng không thiếu.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Trước mắt vẫn nên thôi đi, chỉ là khu Hà Châu mới đã khiến cho em có chút sứt đầu mẻ trán, quá mệt mỏi, chờ sau này lại xem đi. Có lẽ có thể kết giao với một số người trước, mượn quan hệ của nhà họ Trần, thông giao các mối quan hệ trước. Một số thứ chỉ có nắm trong tay chúng ta, mới là của mình, bằng không luôn phải dựa vào người khác, cảm giác bị người khác quản chế cũng không tốt.”

Đối với suy nghĩ của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần cười cười không nói gì.

Bây giờ Triệu Thanh Hà nhìn thấy thứ gì tốt, đều muốn chuyển hết về nhà mình, điều này cũng có liên quan đến việc những năm gần đây cô thiếu cảm giác an toàn rất nghiêm trọng.

Nhất là sau khi trải qua những chuyện loạn cào cào của nhà họ Triệu, cô đã không dễ dàng tin tưởng người khác, cô chỉ tin tưởng, thứ mà mình chân chính cầm trong tay mới là của mình.

Chỉ có gia đình nhỏ của mình là thuộc về mình.

“Đó không phải là bác sĩ đứng đầu Giang Nam, Bùi Đăng Khoa sao? Không ngờ ông ta cũng tới.”

“Bao Đình Cẩn, người đứng đầu về dược thương của Giang Nam Đạo cũng đến rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi