THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 781

“Người đứng đầu châm cứu xoa bóp của tỉnh Giang Nam, Khấu Thanh cũng ở đây.”

“Giang Thành, người đứng dầu khoa nhi của Giang Nam cũng xuất hiện.”

Trên màn hình lớn nhìn thấy từng người có tên tuổi lớn trong giới y học, Triệu Thanh Hà không khỏi âm thầm líu lưỡi: “Đến đây đều là những bác sĩ của năm của tỉnh Giang Nam Đạo, thật đúng là các ông lớn tập hợp. Mấy vị kia là người Đông Nam Á sao? Hình như em đã gặp qua trên mạng, cũng là những bác sĩ rất giỏi, nhưng không nhớ ra tên được.”

Vương Bác Thần nhìn lướt qua, nói: “Hội giao lưu y dược Ma Đô, là một trong hai đại hội quyền uy trong giới Ycủa nước R, ngoại trừ những người này, những thầy thuốc giỏi khác ở nước R cũng đều đến, chỉ là em không biết thôi.”

“Còn ai nữa? Không biết thánh y đương đại Hoa Mạnh Trường đã tới chưa?”

Trong mắt Triệu Thanh Hàt ràn ngập tò mò.

“Quỷ y Tả Sướng, Cổ y Triệu Linh, Độc y Hồ Vụ…”

Vương Bác Thần giới thiệu từng người một, lúc giới thiệu trong giọng nói mang theo một vài tia trêu tức.

Những người này mặc dù không tầm thường, nhưng so với đệ nhất thần y Hoa Mạnh Trường ở nước R, vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Dù sao ở nước R trong vòng hai trăm năm, người có thể được xưng là thần y đương đại, cũng chỉ có một mình Hoa Mạnh Trường.

Đương nhiên, chuyện Hoa Mạnh Trường là học trò của anh, Vương Bác Thần cũng không có ý định nói ra.

“Mấy người là ai? Sao tôi chưa từng thấy bao giờ? Có thiệp mời không?”

Ngay khi Vương Bác Thần giới thiệu cho Triệu Thanh Hà mấy người dày dặn tương đối trâu bò trong giới y học nước R, một gã thanh niên đi tới, sắc mặt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần cùng với Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà mỉm cười giải thích: “Chúng tôi là thay mặt nhà họ Trần tới đây, tôi là Triệu Thanh Hà, đây là chồng tôi Vương Bác Thần, chú Chung có việc nên rời đi rồi. Anh yên tâm, chúng tôi có thiệp mời, không có thiệp mời chúng tôi cũng không vào được đúng không.”

“Ha ha, nói dối cũng giỏi thật đấy, người của nhà họ Trần tôi đều biết, sao tôi chưa từng gặp qua hai người? Nếu quản gia Chung rời đi, sẽ không đưa thiệp mời cho mấy người sao? Kẻ lừa đảo từ đâu tới, dám tới nơi này lừa gạt, người đâu, đánh gãy chân rồi ném ra ngoài cho tôi!”

Thanh niên hung tợn nói.

Vương Bác Thần hơi nheo mắt lại, xem ra có người bố trí cho anh và Triệu Thanh Hà, chỉ là không biết quản gia Chung ở trong này đóng vai trò gì.

“Anh thật sự hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải kẻ lừa đảo, nếu anh biết người của nhà họ Trần, vậy anh nhất định có số điện thoại của chú Chung rồi? Không tin anh có thể gọi điện thoại hỏi chú Chung.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ giải thích.

Thanh niên kia nhếch miệng lên cười một cái, thản nhiên nói: “Được, tôi cho mấy người một cơ hội, cô gọi điện thoại cho quản gia Chung.”

Triệu Thanh Hà lúng túng nói: “Chúng tôi chỉ vừa quen biết quản gia Chung mới đây, vẫn chưa có số điện thoại của quản gia Chung. Anh có thể gọi điện thoại hỏi một chút.”

“Ngay cả phương thức liên lạc của quản gia Chung cũng không có, còn dám nói mấy người không phải kẻ lừa đảo sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi