Trương Kim Hòa nhìn đám phản quân đang đầu hàng, trong mắt hiện lên hàn quang, hít một hơi sâu, đẩy tốc độ lên tới cực hạn, từ một mặt tường nhảy thẳng ra ngoài.
Trương Kim Hòa vừa mới nhảy ra thì ở đằng xa đã có mười đạo pháo điện từ bắn tới nghênh tiếp hắn.
Hắn cũng có năng lực thay đổi tốc độ, hắn đã hạ tốc độ thì bỗng nhiên đẩy nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, lập tức nhảy tới chân tường thành.
Những đợt pháo điện từ kia chỉ bắn hết lên không.
Một kích thất bại, trong mắt Bạch Y hiện lên vô số số liệu phân tích chiến lực của đối phương:
- Địch nhân, với thực lực đẳng cấp, theo phân tích thì 30% là tứ giá cường giả, 80% là ngũ giai cường giả, điều chỉ phương thức công kích...( Tác giả ko biết đếm rồi)
Số lượng pháo được tăng lên 60 lần, lần này 2400 chiếc cùng điều chỉnh lại vị trí, cùng một lúc khạc đạn, các chùm tia laser xuất hiện tạo nên một cái lưới lớn bao trùm lấy cả Trương Kim Hòa mà bay tới/
Trương Kim Hòa tự cảm thấy có một cỗ nguy hiểm từ sâu trong lòng ,hắn phát động dị năng tốc độ của bản thân nhanh tới 2March, tựa như một trận gió bay về phía trước, cái tốc độ đó có thể giúp cho hắn bỏ qua sự tập trung của đại bộ phận các loại vũ khí rồi/
Nhưng tốc độ hắn có nhanh hơn nữa thì cũng khôn thể nào bằng được cái lưới được dệt nên từ 2400 đạo laser, chúng cùng quét qua thân thể của Trương Kim Hòa. Thân thể của hắn hiện ra mấy trăm vết thương lở loét, vô số máu tươi phun trào từ trong cơ thể hắn ra ngoài, hai mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc, khi mà hắn đã là ngũ giai cường giả, bên trong nhân loại cũng thuộc hàng đầu. Thế mà có thể bị đám súng laser ở phía xa kia tiễn lên đường, bảo sao trong lòng của hắn đầy sự không cam lòng chứ.
Trương Kim Hòa chết cũng không khiến cho Nhạc Trọng chú ý mấy. Bởi Nhạc Y thao túng vũ khí chiến tranh giêt chết một tên ngũ giai cường giả chỉ là một chuyện thường mà thôi.
Hai đại thủ lĩnh của nhóm phản quân cũng chết trận, đám phản quân trong thành cũng rất nhanh đã đầu hàng. Những kẻ thừa cơ giết người phóng hỏa kia cũng bị đám máy móc làm cỏ, không hề lưu tình mà giết sạch toàn bộ.
Nếu như nói đến phương diện phục tùng mệnh lện thì đám người máy chiến đâu này còn phục tùng tốt hơn bất kỳ một tên binh lính nào.
Không có sợ hãi, chỉ có phục tùng, bọn chúng chính xác là những quả pháo hôi và cũng là những chiến sĩ hiếu chiến nhất trên chiến trường.
Từ xưa, khi máy móc chiến đấu xuất hiện trên chiến trường ở Vân Châu, nhưng lại không hề có Bạch Y một dạng trí tuệ nhân tạo như thế làm đầu não thì người máy chiến đấu xem ra còn kém cả nhân loại về độ linh hoạt.
Đồng thời bọn chúng có một chỗ thiếu hụt, đó là sức chiến đấu luôn luôn cố định, không hề thay đổi, ch oduf là chiến đâu thế nào thì nó cũng không thể nào giống như là nhân loại không ngừng tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn. Trừ cái đó ra thì bọn chúng còn có vô vàn những nhược điểm khác nữa.
Một quả bom điện từ xung mạch phạm vi lớn có thể khiến cho hơn ngàn tên người máy chiến đấu lâm vào trạng thái tê liệt, bởi thế đám chiến sĩ nhân loại này mới không hề rút lui khỏi cuộc chiến tiền tuyến này.
Nhạc Trọng chậm rãi đi bộ bên trong Hỏa Nha thành, phía sau hắn có hai mươi tên cường giả mặc tứ giai cường hóa giáp.
Một đường đi này, hai bên thành có vô số phản quân đang quỳ trên mặt đất, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng trong lòng thì lo lắng sợ hãi, chờ đợi vận mình sắp đến của bản thân.
Nhạc Trọng đi tới t rước người Lâm Huyền nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi là thủ lĩnh đứng lên khởi nghĩa sao? Ngươi tên là gì?
Lâm Huyền có chút bất an nhìn Nhạc Trọng:
- Thưa đại nhân, ta tên là Lâm Huyền.
Trong mắt Nhạc Trọng có một tia tán thưởng:
- Tốt lắm, ngươi làm rất tốt. Giờ ta cho ngươi làm thiếu tá doanh trưởng, ngươi đi nhận lấy 500 người bộ hạ, sau đó lập tức giải quyết những phản quân còn lại trong thành thị này.
- 500 người ư?
Lâm Huyền nghe thế thì khuôn mặt đổi sắc, thân thể run rẩy, mặt xám ngoét.
Hỏa Nha thành là nơi tập trung của phản quân, ở nơi này có đên bảy thành là quân tinh nhuệ rồi ,thế mà bên trong thành còn có phản quân chiếm đóng, đám người đó tuy là ô hợp, nhưng nếu tính số lượng thì cũng là vạn rồi, Lâm Huyền chỉ với 500 người tới tấn công cái đám kia thì chỉ có một nước đâm đầu đi tìm chết mà thôi.
Nhạc Trọng nói tiếp:
- Trừ 500 người, ta có thể cho ngươi điều động 5000 người máy chiến đấu cho ngươi chỉ huy. Nếu như ngươi có lòng tin đánh hạ được tòa thành thị của đám phản quân chứ? Nếu nhưng không có lòng tin thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi đâu...
Lâm Huyền vui mừng, kích động quỳ gồi xuống trước mặt Nhạc Trọng ,tuyên thệ thần phục:
- Có lòng tìn.Đại nhân, ta tin ta có thể cướp lại được thành thị từ đám phản quân đó! Xin ngài hãy cho ta hiệu lực vì ngài.
Năm ngàn người máy chiến đấu đối với đám phản quân phải nói là chiến lực mang tính áp đảo tuyệt đối. Lâm Huyền có lòng tin rằng có được năm ngàn người máy thì đám phản quân kia hoàn toàn chả còn là cọng lông gì nữa rồi.
Những chiến sĩ ở bên cạnh kai thì đều đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Lâm Huyền, bởi hắn đây làm một bước thăng thiên, từ một tên dân đen thoáng cái biến thành quý tộc rồi.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn Lâm Huyền nói:
- Lâm Huyền, ta nhắc nhở ngơi, cái đám phản quân kia, nếu không hàng, giết cũng được, nhưng nếu như những kẻ dưới trướng ngươi hay chính ngươi mà đi gian dâm, cướp tiền cướp của nhà người thì đừng trách ta vô tình. Nhớ chưa?
Năm ngàn người máy chiến đấu lại thêm sự chỉ huy của siêu cấp trí tuệ nhân tạo là Bạch Y thì đám phản quân kia chỉ là một đám ô hợp sao có thể ngăn cản được đám quân mạnh mẽ như này.
Nhạc Trọng chọn Lâm Huyền làm thủ lĩnh cũng là vì muốn để nhân loại nắm giữ lấy quân đonà máy móc, đền bù nhược điểm không có tư tưởng của chúng, mặt khác là tạo dựng lên một vài tên thân tín của bản thân.
Lâm Huyền nếu có thể giải quyết được hết đám phản quân ở bên trong mười mấy tòa thành thị kia thì Nhạc Trọng cũng có đủ lý do để đề bạt hắn, khiến hắn biến thành một con cờ.
Dù sao thì quan hệ trong quân đội ở Thiên đô hoàng thành vô cùng phức tạp, Nhạc Trọng nếu như muốn có quyền uy tuyệt đối thì cần có người giúp đỡ nữa.
Trong lòng Lâm Huyền lạnh lẽo cung kính đáp:
- Vâng...
Nhạc Trọng nắm lấy bả vai đối phương nói:
- Chờ ngươi đánh bại đám phản quân kia, ta sẽ ban thưởng quân công cho ngươi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Lâm Huyền nghe được sự hứa hẹn của Nhạc Trọng, trong lòng bốc lên một cỗ lửa nóng ,hưng phần nói:
- Thuộc hạ nhất định sẽ vì bệ hạ mà tiêu diệt đám phản quân kia.
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, rồi quay qua nhìn về phía hai mươi cứ điêm Huyết Lạc, hắn cau mày lo lắng nói:
- Cố lên, nhất định phải chống đỡ a!
Đệ nhất huyết lạc, lúc này ở trên mặt đất đang nhuộm đỏ máu tươi của dị tộc, hương vị thối hoắc của xác chết phóng thẳng lên trời, từ con ong hút máu tụ tập trên thi thể đám dị tộc, thu thập lấy máu tươi.
truyện hay hệ thống hợp lý