THẦN MA THIÊN TÔN

Thứ Thần, vài chục năm cũng chưa chắc xuất hiện được một vị.

Khi có Thứ Thần xuất thế chắc chắn sẽ tiếu ngạo thiên hạ, khiến tất cả tu sĩ phải triều bái, mọi sinh linh đều phải cúi đầu.

Có thể nói, Thứ Thần chính là thần của hồng trần, là vị chúa tể chí cao vô thượng.

Trong thời đại Phong Thần, từng có vô số vị Thứ Thần, nhưng sau đó thì rất khó có thể thấy được tung tích của Thứ Thần.

Đừng nói là Thứ Thần, ngay cả tu sĩ Vạn Cổ Cảnh cũng gần như trở thành truyền thuyết, có thể phong là “chí tôn”, tôn vương chí cao vô thượng.

Cũng có nghĩa là trong thời đại này, chỉ cần tu luyện tới Vạn Cổ Cảnh thì gần như đã là vô địch, đi tới bất cứ nơi nào cũng có thể gọi là chí tôn.

Vì thế, khi Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hòa thượng nghe nói trong tòa tháp kia có khí tức của Thứ Thần thì đều biến sắc, bất giác lùi lại một bước.

Lẽ nào tòa tháp này thật sự bị Thứ Thần phá vỡ?

- Không thể nào! Thứ Thần vĩ đại tới mức nào chứ, trong thiên hạ này chẳng có nơi nào giữ được Thứ Thần, sao có thể bị phong ấn dưới lòng đất của Yêu Tộc Thánh Quốc?

Ninh Tiểu Xuyên lập tức lắc đầu, cảm thấy không thể có một vị Thứ Thần còn sống.

- A di đà Phật! Bần tăng cũng cảm thấy một vị Thứ Thần vĩ đại không thể nào bị nhốt trong một món chí tôn hoàng khí tàn khuyết được. Có lẽ khí tức Thứ Thần mà Hoa thí chủ cảm ứng được là từ bảo vật nào đó mà Thứ Thần để lại.

Đàn Càn hòa thượng mắt sáng lên, không chỉ hứng thú với chí tôn hoàng khí mà cũng rất hứng thú với bảo vật Thứ Thần để lại.

Hắn lấy ra một cái bát tử kim đặt trên lòng bàn tay, hướng miệng bát về phía tòa tháp kia.

Từ bên trong bắn ra cột ánh sáng màu tím.

Ánh sáng tím bọc lấy tòa tháp, hiện lên vô số Phật văn màu kim, kéo tòa tháp về phía tử kim bát.

- Đại hòa thượng đó là chí tôn hoàng khí, đồ trữ vật bình thường không thể cất nó được đâu.

- Nếu miễn cưỡng, khí tức của chí tôn hoàng khí tỏa ra cũng đủ đè nát đồ trữ vật của ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ninh Tiểu Xuyên có vòng và nhẫn Càn Khôn nhưng cũng không dám lấy tòa tháp kia.

Vì hai món này đều là tiên thiên cửu phẩm huyền khí, nhưng tòa tháp kia lại là chí tôn hoàng khí. Nếu miễn cưỡng, chắc chắn vòng và nhẫn Càn Khôn sẽ nổ tung.

- Không sao, món Phật khí này của bần tăng từng được một vị cao tăng khai quang, đủ để chứa nửa món chí tôn hoàng khí.

Đàn Càn hòa thượng rất cố chấp, hai tay kết đủ loại Phật ấn, miệng niệm Phật văn, toàn thân tỏa ra Phật quang chói lòa, không gian vang vọng Phật âm.

Tòa tháp khổng lồ kia thật sự khẽ lay động.

Hoa Thanh Liên nhìn Đàn Càn hòa thượng, nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt suy tư:

- Ta từng đọc ở một quyển sách có khi về Phật khí, món Phật khí đó có tên Thiên Quốc Tử Bát, được một vị thần tăng của Phật giáo tạo nên.

- Theo truyền thuyết, nó có thể thu được một nghìn quốc gia, dung nạp được một nghìn thế giới, là chí bảo của Phật môn.

- Tử kim bát trong tay đại sư rất giống với Thiên Quốc Tử Bát trong truyền thuyết, ngay cả hoa văn trên bát cũng hoàn toàn tương đồng.

Đàn Càn hòa thượng nhìn Hoa Thanh Liên một lúc:

- Không hổ là thần linh chuyển thế, kiến thức thật không phải người thường có thể sánh được. Nhưng tử kim bát của lão nạp chỉ là một món phỏng chế, không phải bản thể Thiên Quốc Tử Bát.

Ninh Tiểu Xuyên xoa cằm, có phần không tin lời của Đàn Càn hòa thượng.

Một món phỏng chế có thể dùng để lấy chí tôn hoàng khí sao?

Tử kim bát trong tay Đàn Càn hòa thượng, quá nửa chính là món chí bảo Phật môn trong truyền thuyết kia!

Hoa Thanh Liên cũng có suy nghĩ giống Ninh Tiểu Xuyên, dùng ánh mắt cổ quái nhìn tử kim bát của Đàn Càn hòa thượng.

Két!

Đột nhiên từ trong tòa tháp phát ra một tiếng động kỳ quái kinh thiên động địa. Âm thanh đó vô cùng chói tai, khiến cả tinh cầu tím đều lay động.

Nguy rồi!

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy không ổn trước tiên, điều khiển Ma Kiếm lập tức bay ngược ra sau.

Cùng lúc đó hắn điều động cả Thiên Địa Đạo Nguyên và Diệt Thế Đạo Nguyên bảo vệ bản thân.

Uỳnh!

Âm thanh kỳ quái của tòa tháp vô cùng khủng bố, khiến cả tầng phòng ngự của Ninh Tiểu Xuyên nổ tung.

Sóng âm chui vào tai khiến đầu óc Ninh Tiểu Xuyên trống rỗng, màng nhĩ nhói đau.

Bụp!

Màng nhĩ rách toác!

Hai tai chảy ra hai dòng máu tươi, cơn đau nhói lan tỏa toàn thân.

Ngay khi sóng âm sắp nghiền nát cơ thể Ninh Tiểu Xuyên thì chí tôn chi lực ở sâu trong huyết mạch hắn được kích phát, thể hiện trạng thái Thần Ma Chí Tôn Thể, một nửa cơ thể biến thành ma thân, một nửa là thần thân.

Cuối cùng cũng chặn được sức mạnh của đạo sóng âm đó, nhục thân không bị nghiền nát.

Nhưng trong đầu hắn vẫn hoàn toàn trống rỗng, thất khiếu chảy máu, mất rất nhiều thời gian mới dần hồi phục.

Đến khi hồi phục được một chút thần trí, hắn lập tức dùng một viên cao cấp đan màu trắng.

Viên cao cấp đan này được luyện chế từ xương đại yêu, có thể chữa trị tổn thương về thần kinh.

Ngoài Ninh Tiểu Xuyên ra, Hoa Thanh Liên cũng bị sóng âm đột ngột đó đánh văng đi, thất khiếu chảy máu, bị trọng thương. Nếu không phải hắn có chí tôn khí hộ thể thì chưa biết chừng đã bị sức mạnh của sóng âm nghiền nát cơ thể.

Nếu vậy thì một vị thần linh chuyển thế mất mạng từ đây.

Bụp bụp…

Tử kim bát trong tay Đàn Càn hòa thượng bị chấn động xuất hiện vô số vết nứt, nhưng không bị vỡ. Giữa những khe nứt được liên kết bởi các sợi kim quang mảnh duy trì hình dạng cho tử kim bát.

Vị đại hòa thượng này cũng bị văng ra sau hơn năm trăm mét mới lấy lại được thăng bằng. Ngoài tăng bào trên ngời bị rách tơi tả thì căn bản không bị thương ở đâu cả.

Ninh Tiểu Xuyên sau khi dùng cao cấp đan thương thế nhanh chóng hồi phục, rất nhanh đã điều tức xong, đứng dậy nhìn về phía Đàn Càn hòa thượng, thầm nghĩ:

- Hòa thượng này quả nhiên không tầm thường, sóng âm vừa rồi khủng khiếp như vậy, ta và Hoa Thanh Liên phải nhanh chóng lùi ra xa, còn có chí tôn khí hộ thể mà vẫn suýt nữa thì chết thảm. Vậy mà hắn vẫn như không có chuyện gì.

Ninh Tiểu Xuyên lại nhìn tử kim bát bị nứt trên tay Đàn Càn hòa thượng, khẽ lắc đầu.

Tử kim bát kia có lẽ thật sự là món phỏng chế, nếu là Thiên Quốc Tử Bát thì chắc chắn không thể bị chấn động đến nứt toác thế kia được.

Nhưng nó cũng chỉ bị nứt chứ không vỡ, có thể thấy, dù chỉ là phỏng chế nhưng cũng không tầm thường, ít nhất cũng là một món chí tôn khí.

- A di đà Phật! Lẽ nào trong tòa tháp kia thật sự còn có một vị Thứ Thần đang sống? Vừa rồi chính là cảnh cáo của hắn?

Sắc mặt Đàn Càn hòa thượng vô cùng nghiêm túc, nhìn tòa tháp chăm chăm, trong lòng có chút dè chừng.

- Không phải Thứ Thần, đó chỉ là thủ đoạn Thứ Thần để lại.

Hoa Thanh Liên áp chế thương thế, lập tức tiến lại, nói:

- Giờ ra dám khẳng định trong tháp chắc chắn không có Thứ Thần. Nếu là một vị Thứ Thần còn sống thật thì đạo sóng âm vừa rồi cũng đủ để khiến chúng ta chết cả trăm lần!

- Cũng có lý.

Đàn Càn hòa thượng nói.

Grào!

Một tiếng gầm của yêu thú chấn động thiên địa.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía xa, chỉ thấy một đám yêu vân đang di chuyển tới phía này, tạo thành vòng vây hình rẻ quạt.

Vài chục đạo sức mạnh tâm thần của đại yêu truyền tới, quét qua ba người Ninh Tiểu Xuyên.

- Hỏng rồi! Sóng âm tòa tháp vừa phát ra đã kinh động tới đại yêu của yêu tộc, chúng rất nhanh sẽ tới đây. Nếu bị chúng phát hiện có nhân loại xuất hiện trong Yêu Tộc Thánh Quốc thì chúng ta chết chắc!

Đàn Càn hòa thượng nói.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Với khí khái lâm nguy loạn, tu vi cao thâm khó lường của đại sư, lẽ nào còn sợ đám đại yêu kia?

- Vừa rồi…vừa rồi bần tăng mượn sức mạnh của Phật kinh mới chống đỡ được công kích của sóng âm. Nếu đại yêu yêu tộc tới thì chắc chắn bần tăng sẽ bị chúng nuốt sống.

Đàn Càn hòa thượng lấy từ trong người một cuốn Phật kinh.

Vừa lấy Phật kinh ra thì nó đã nát vụn.

- Phật lực của Phật kinh đã biến mất, tất cả đều đã dùng để chống lại sóng âm.

Đàn Càn hòa thượng thở dài.

Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên nhìn nhau, vẫn không tin lời của Đàn Càn hòa thượng, nhưng lại không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào.

Đàn Càn hòa thượng rất không thành thực, ai biết được lời hắn nói khi nào là thật, khi nào là giả?

Nếu chỉ là vài con đại yêu, với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên cũng có thể ứng phó.

Nhưng trong đám yêu vân kia có vài chục đại yêu, hơn nữa dường như có cả khí tức của thú vương.

- Giờ chúng ta chỉ có hai con đường. Một là trốn trong tòa tháp kia. Hai là xông vào trong tinh cầu tím.

- Xông vào tinh cầu thì chết là cái chắc. Trốn trong tháp cũng là cửu tử nhất sinh. Chúng ta lựa chọn thế nào đây?

Hoa Thanh Liên nói.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn tòa tháp, nói:

- Muốn vào trong tháp bắt buộc phải xuyên qua hai tầng hàn lưu cực kỳ lạnh giá, e là chúng ta chưa vào được bên trong đã bị đông cứng rồi.

Hoa Thanh Liên nói:

- Hai tầng hàn lưu có thể đóng băng chúng ta đến chết, thì cũng có thể khiến bọn đại yêu kia như vậy. Chỉ cần chúng ta xuyên qua được hai tầng hàn lưu là coi như có được hai tầng bảo hộ tự nhiên.

- A di đà Phật!

Đàn Càn hòa thượng hai tay chập vào nhau, nghiêm nghị nói:

- Bần tăng có ba quyển Phật kinh, đều từng được cao tăng Phật môn khai quang, có thể trừ tà tránh hàn, chưa biết chừng có thể chống đỡ được sức mạnh của hàn lưu.

Đàn Càn hòa thượng lấy ra ba quyển Phật Kinh màu vàng, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Phật kinh của ngươi không phải đều bị Thanh Tước Vương cướp sạch rồi sao?

- Đây là ba quyển cuối cùng rồi. Bần tăng vẫn giấu trong tay áo dùng để tránh hàn. Vì thể mới giữ được ba quyển này.

Đàn Càn hòa thượng nghiêm túc nói.

Hoa Thanh Liên đưa tay định nhận Phật kinh, nhưng Đàn Càn hòa thượng lại đột nhiên giữ chặt, cười nói:

- A di đà Phật, một nghìn viên địa phẩm huyền thạch một quyển.

Phụt!

Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên suýt nữa hộc máu.

- Sao ngươi không đi cướp đi?

Ninh Tiểu Xuyên rất muốn bóp chết Đàn Càn hòa thượng.

Đàn Càn hòa thượng nhìn đám yêu vân đang cuồn cuộn tới, cảm nhận sát khí, khẽ chỉnh tăng bào, thản nhiên nói:

- Không mua thì thôi, bần tăng cũng không miễn cưỡng. A di đà Phật!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi