THẦN VƯƠNG LỆNH


"Cậu là ai?" Đột nhiên nghe thấy giọng của đàn ông khiến giọng nói của Carlo Conti lập tức trở nên lạnh lùng.
Tần Thiên cũng không phí lời, trực tiếp cúp điện thoại.
"Tần Thiên, anh có ý gì vậy?" Tô Tô Lập tức trở nên lo lắng.
Tần Thiên cười nói: "Em không nghe thấy sao, Carlo Conti đã phái người tới đây rồi.

Có nghĩa là tốt nhất em nên đồng ý, nếu em không đồng ý thì sẽ trói em mang đi.”
Tô Tô tức giận nói: "Vậy anh nói với ông ta là em đã suy nghĩ xong, lại để cho thuộc hạ của ông ta lên đây, chẳng lẽ—"
"Họ Tần kia, không phải anh sẽ bán đứng lão nương đấy chứ!"
Nhìn bộ dáng trừng mắt của Tô Tô, Tần Thiên cảm thấy rất đáng yêu, hắn không nhịn được hôn lên khuôn mặt xinh đẹp một cái.
"Em là tâm can bảo bối của anh, anh làm sao nỡ nhường cho người khác chứ."
"Yên tâm đi, anh tự có sắp xếp."
"Mau đi vào đi, anh không gọi thì em đừng đi ra." Hắn kéo Tô Tô rồi đẩy cô vào trong phòng tắm.
Đúng lúc này, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
"Tô tiểu thư, tôi phụng mệnh của chủ nhân đến đây đón cô."
"Mời cô mau ra ngoài và đi theo chúng tôi."
Tiếng Trung Quốc của anh ta mang đậm vẻ khẩu âm của nước ngoài.
Tần Thiên mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài có bốn vệ sĩ nước ngoài rất cao lớn.
"Cậu là ai?"
"Tô tiểu thư đâu?" Nhìn thấy Tần Thiên, tên râu quai nón cầm đầu lạnh lùng nói.
"Tô tiểu thư nói, muốn cô ấy tới đó cũng được.

Chỉ có điều, còn có một số điều kiện cần thương lượng."

“Vào đi."
Tên râu quai nón và cả 3 tên vệ sĩ khác, hoàn toàn không để tâm đến Tần Thiên.
Bọn họ hoàn toàn không lo lắng Tần Thiên sẽ lừa gạt.

Bởi vì với thân thể nhỏ bé này của Tần Thiên, bọn họ đưa tay ra là có thể bóp nát.
"Tiểu tử, Phương Đông có phải là có một câu như thế này, người thức thời là trang tuấn kiệt."
"Cậu là chồng của Tô Tô tiểu thư đúng không.

Không thể không nói cậu rất thức thời.”
“Chờ Tô Tô tiểu thư được chủ nhân bọn tôi yêu thương, cậu cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích."
"Chủ nhân của bọn tôi luôn rất hào phóng."
Bọn họ cười lớn, đẩy Tần Thiên ra rồi xông vào.
"Tô tiểu thư không có ở trong phòng? Cô ấy ở đâu?"
Nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, tên râu quai nón tức giận, rút từ thắt lưng ra một chiếc dùi cui có dính máu.
Tần Thiên mỉm cười rồi đóng cửa lại, sau đó ra tay.
Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như một cơn gió vút qua.
Một tay nắm lấy cổ tay tên râu quai nón, thuận tay đâm chiếc dùi cui trong tay vào cổ họng anh ta.
Tên râu quai nóng căn bản không thể phản ứng kịp, liền ngửa mặt ngã xuống giường.
Ba tên còn lại tức giận gầm lên, định đưa tay rút súng ra.
Tần Thiên di chuyển chân, lấy tay làm dao, trong nháy mắt, cắt qua yết hầu ba người bọn họ.
m thanh cuối cùng mà bọn họ nghe thấy chính là tiếng yết hầu của mình bị vỡ vụn.
Tần Thiên cũng không thích chém giết.
Nhưng đừng bao giờ chạm vào điểm chí mạng của hắn!
Nếu bên kia dám thèm muốn Tô Tô, hắn sẽ dùng thủ đoạn đẫm máu để đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc nhất.
Lúc này, hắn chính là con ác ma đáng sợ nhất thế gian.
Tần Thiên đem thi thể bọn họ đặt lên giường rồi dùng chăn đắp lại.
"Tần Thiên, anh đang làm cái gì vậy?"
"Anh, không sao chứ?" Giọng nói bất an của Tô Tô từ phòng tắm truyền ra.
Tần Thiên xách vali đi tới và mở cửa phòng tắm ra.
Lúc này, hắn nở một nụ cười ấm áp, giống như mặt trời, có thể xua tan giá lạnh của màn đêm dài vô tận.
"Được rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
Hắn ôm lấy Tô Tô rồi hôn lên trán cô một cái.
Tô Tô còn tưởng rằng Tần Thiên đã lừa vệ sĩ vào trong rồi đánh ngất để nhân cơ hội chạy trốn.

Cô lo lắng nói: "Đi thôi!"
Khi hai người vừa bước ra khỏi cửa khách sạn thì đã nhìn thấy những chiếc xe Mercedes màu đen chạy tới, vây quanh khách sạn như một con rồng dài.
Tô Tô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Cô nắm chặt cánh tay Tần Thiên, nhỏ giọng nói: "Hỏng rồi!"
"Chắc chắn là Carlo Conti đã đích thân đến đây."
"Bọn họ có rất nhiều người, chúng ta phải làm sao đây?"

“Hay là chúng ta gọi điện thoại cho đại sứ quán đi!"
Tần Thiên cười nói: "Không cần gây thêm phiền phức cho quốc gia nữa.

Ngoan, đừng sợ, đây đều là bạn của anh.”
Hắn đã nhìn thấy Lãnh Phong và những người khác nhảy ra từ một chiếc xe.
Sau đó, cánh cửa của từng chiếc xe được mở ra, những vệ sĩ với mái tóc húi cua và bộ đồ màu đen lần lượt nhảy ra khỏi xe.
Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc ô dài màu đen.

Tập hợp nhanh chóng và tạo thành một đội hình vuông ở lối vào của khách sạn.
Tất cả những người qua đường và người bên trong khách sạn đều bị làm cho kinh ngạc đến ngây người.
"Đẹp trai quá."
"Đây là vệ sĩ chuyên nghiệp sao?" Trong đám người, một cô gái có làn da vàng thốt lên.
Cuối cùng, Lãnh Phong mở cửa chiếc xe mercedes ở giữa.
Trần Nhị Cẩu xuống xe, nhìn Tần Thiên mặt không biểu cảm.
Lãnh Phong lập tức nói: "Cẩu ca, anh ta chính là Tần Thiên."
Trần Nhị Cẩu lạnh lùng nói: "Chính là anh ta là người bảo tôi lăn tới đây gặp anh ta?"
Lãnh Phong cảm nhận được sát khí trên người Trần Nhị Cẩu, cắn răng nói: "Vâng."
Trần Nhị Cẩu lạnh lùng nói: "Lãnh Phong, tôi là ông chủ của An Bảo Thiên Thuẫn, không ngờ trên đời này lại có người dám bảo tôi lăn qua gặp anh ta.”
“Cậu nói xem, tôi nên xử lý như thế nào?”
Trán Lãnh Phong bắt đầu đổ mồ hôi, căng thẳng nói không nên lời.
Theo lẽ thường, anh ta sẽ trả lời ‘dám không coi Cẩu Ca ra gì, Lãnh Phong tôi sẽ là người đầu tiên thay Cẩu Ca lấy đầu hắn ta’.
Nhưng lúc này, người đứng đối diện là Tần Thiên.
Tuy rằng Tần Thiên đang cười, trong tay cũng không có vũ khí, nhìn qua thì trông giống như súc vật vô hại.

Nhưng không biết vì sao, Lãnh Phong lần đầu tiên trong đời biết sợ.
Anh ta đương nhiên không dám ra tay với Tần Thiên.
Bầu không khí nghiêm trọng mà ớn lạnh.
Trần Nhị Cẩu sải bước đi về phía Tần Thiên, đứng yên trước mặt hắn, hai tay nắm chặt, nghiến răng trừng mắt.
Tất cả các thành viên của An Bảo Thiên Thuẫn đều đã sẵn sàng.


Bọn họ nắm chặt chiếc ô dài màu đen trong tay.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng đây hoàn toàn không phải là một chiếc ô bình thường mà là một vũ khí đặc biệt.
Đầu ô có thể dùng làm lưỡi lê, khi mở ra chính là khiên.

Bên trong cán ô có giấu lưỡi dao sắc bén, thậm chí chiếc ô này còn có thể bắn ra đạn.
Đây là vũ khí độc quyền của Thiên Thuẫn.
Sắc mặt Lãnh Phong trở nên tái nhợt, nhưng anh ta đã âm thầm đưa ra quyết định, chỉ cần Cẩu Ca ra tay, anh ta cũng sẽ liều chết ra tay.
“Tần Thiên!” Tô Tô lo lắng nắm lấy cánh tay Tần Thiên.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Trần Nhị Cẩu cười lớn.
"Tôi có thể làm gì?"
“Mẹ nó, tôi đương nhiên là lăn tới đây gặp anh ấy rồi!”
Anh ta hưng phấn duỗi hai tay ra ôm lấy Tần Thiên.
“Lão đại!”
“Nhớ anh chết đi được!” Anh ta dùng sức vỗ vào lưng Tần Thiên.
Đồng thời thì thầm nói: "Chị dâu thật xinh đẹp, em ghen tị đấy."
"Giúp em hỏi xem chị ấy có bạn thân không?"
Tần Thiên cười mắng: "Tiểu tử cậu còn chưa giở đủ trò sao? Đừng tưởng tôi không biết."
“Khụ..." Trần Nhị Cẩu đỏ mặt, "Bọn họ khóc lóc sùng bái em, em biết làm sao được?"
"Em cũng rất bất lực mà."
"Cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ vì em mà đi tìm cái chết? Lão đại, anh dạy bọn em phải có lòng nhân ái mà.”
“Thôi thôi!” Tần Thiên không nhịn được đá vào mông Trần Nhị Cẩu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi