THẦN VƯƠNG LỆNH


Các thành viên của đội Thiên Thuẫn ở phía xa đều sốc đến ngây người.
Bọn họ không thể tưởng tượng được rằng trên đời này lại có người dám đá vào mông lão đại Trần Nhị Cẩu của bọn họ.
Càng ly kỳ hơn đó là, lão đại của bọn họ sau khi bị đá chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn vui vẻ xoa mông, giống như được ăn kẹo vậy.
Đó còn là Cẩu Ca thủ đoạn vô tình, trở mặt không biết người mà bọn họ quen biết sao?
“Tần Thiên, bọn anh quen nhau à?" Tô Tô cũng bị làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Trần Nhị Cẩu lập tức nói: "Chào chị dâu!"
"Em là Trần Nhị Cẩu, là....tiểu đệ của anh Thiên.”
Tô Tô khó xử nói: "Hình như anh, ừm, có vẻ lớn tuổi hơn so với Tần Thiên, đừng gọi là chị dâu."
Trần Nhị Cẩu cau mày nói: "Chị dâu, ý chị là em nhìn trông già sao?"
"Không phải không phải, anh đừng quá nhạy cảm, ý của tôi không phải vậy..."
Trần Nhị Cẩu thở dài và nói: "Thành thật mà nói, em quả thật lớn hơn mấy tuổi."
"Nhưng ai bảo tên này lợi hại hơn em chứ? Anh ấy là lão đại của em, nên chị chính là chị dâu của em.”
“Đúng rồi chị dâu, người xinh đẹp giống như chị, chắc hẳn bạn thân của chị cũng đẹp như vậy nhỉ?”
"Có ai còn độc thân không?"
Tô Tô mím môi cười, cô cảm thấy Trần Nhị Cẩu này khá thú vị.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa."
"Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác nói chuyện." Tần Thiên hơi mất kiên nhẫn nói.
“Tuân lệnh!” Trần Nhị Cẩu lập tức đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói: "Các anh em, chào mừng anh Thiên và chị dâu!"
“Chào mừng anh Thiên và chị dâu!"
Hơn trăm bộ vest đen với những cái đầu húi cua đồng thanh hô lên.


Lãnh Phong và các thành viên trong nhóm của anh ta đều hô rất lớn.
Lãnh Phong thậm chí có chút muốn khóc.

Anh ta không biết mình đang phấn khích vì điều gì.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đoán được thân phận của Tần Thiên.
Anh ta nghĩ đến một người, đó chính là chủ nhân của Thần Vương Điện!
Lãnh Phong biết, mặc dù An Bảo Thiên Thuẫn nổi tiếng trên thế giới và có thực lực rất mạnh.

Nhưng cũng chỉ là một trong những thành viên của Thần Vương Điện.
Cẩu Ca của bọn họ đang làm việc cho chủ nhân của Thần Vương Điện.
Nhưng mà, anh ta không bao giờ nghĩ tới, chủ nhân đứng phía sau lại là người tuổi trẻ như vậy.
Trước đó, bao gồm cả anh ta, và rất nhiều người chưa từng gặp qua Tần Thiên đều cho rằng chủ nhân Thần Vương Điện có lẽ là một ông già bảy tám mươi tuổi.
Đến An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan để thành lập văn phòng mới.
Cũng đã rất muộn, Tần Thiên an ủi Tô Tô và đích thân đưa cô đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Tại văn phòng chủ tịch, Trần Nhị Cẩu bày một đĩa đậu phộng, lấy ra một bình rượu xái nồng độ cao từ dưới bàn và cười nói: "Lão đại, làm vài hớp không?"
Tần Thiên chợt cười.
Không khỏi nhớ lại những năm tháng khó quên đó.
Trong ngục giam bí mật đặc biệt giam giữ lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện, hắn đã học được những kỹ năng từ ông ấy.
Quá trình huấn luyện khép kín và khó khăn mà người bình thường không thể tưởng tượng được, thời gian giải trí duy nhất của hắn, một là sử dụng chiếc điện thoại di động cũ để chơi trò Tetris.
Hai là, cùng Trần Nhị Cẩu bày ra một đĩa đậu phộng, chia một bình rượu xái.
Trần Nhị Cẩu quen biết lão chưởng quỹ trước Tần Thiên.
Anh ta và Long Vương Nhiếp Thanh Long quản lý Nhóm Rồng là chiến hữu, năm đó đều là binh vương cùng nhau xông ra từ rừng rậm Amazon.

Sau khi trở về nước, hai người đã chọn con đường phát triển khác nhau.
Nhiếp Thanh Long gia nhập làm tình báo đặc biệt của Nhóm Rồng, sau đó dưới sự giúp đỡ của Tần Thiên, đã lập được thành tích xuất sắc và quản lý Nhóm Rồng.
Còn Trần Nhị Cẩu thì khá gian xảo, anh ta chủ động xin đi đánh giặc, đến một nơi khỉ ho cò gáy làm một tên lính canh ngục nhỏ bé.
Mục đích của anh ta là để tiếp cận lão chưởng quỹ.
Tên này cứ khi nào rảnh là lại xách gà nướng và rượu tới tìm lão chưởng quỹ trò chuyện.

Khi nào lão chưởng quỹ uống hơi say, nhất thời hứng khởi lại chỉ cho anh ta vài chiêu.
Từ khía cạnh này, có thể nói Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu còn là sư huynh đệ đồng môn.
Chỉ có điều, lão chưởng quỹ chỉ dạy chứ không chính thức nhận Trần Nhị Cẩu làm đồ đệ.

Hơn nữa, việc dạy cũng bị hạn chế.
Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu kết thành tình bạn sâu đậm, sau đó hắn thành lập Thần Vương Điện và đã mời Trần Nhị Cẩu gia nhập.
Gọi là Cẩu Vương.
Cẩu Vương, Trần Nhị Cẩu quản lý công ty An Bảo Thiên Thuẫn, là một công ty lớn có giấy phép quốc tế.
Ngoài việc bảo vệ các sản nghiệp thuộc sở hữu của Thần Vương Điện ra, thì đồng thời cũng nhận các công việc đảm bảo an ninh khác.
Có thể nói, thế lực của Trần Nhị Cẩu có thể sánh ngang với hổ vương Tiêu Phá Hổ, Long Vương Nhiếp Thanh Long, được xem như là ba người quyền lực nhất trong số 12 thiên vương dưới trướng Tần Thiên.
“Nhị Cẩu, sao cậu lại đột nhiên chạy đến nước Ý?”
“Tôi nhớ nghiệp vụ của chúng ta trước kia không phải là không thâm nhập vào nơi này sao?" Tần Thiên bóp một hạt đậu phộng, thuận miệng hỏi.
Trần Nhị Cẩu uống một hớp rượu, nhếch miệng cười nói: "Lần này cuối cùng cũng tìm được bước đột phá rồi."
"Hội chợ mỹ phẩm quốc tế anh biết đúng không? Công tác an ninh lần này chúng ta sẽ đảm nhận.”

“Nói ra cũng kỳ lạ, lúc trước chúng ta không thâm nhập vào nơi này là bởi vì đám người ở đảo Sicilia đó không buông tha.

Nơi này là căn cứ địa của bọn chúng, em cũng không thể sử dụng biện pháp mạnh.”
“Không ngờ lần này, nghe nói chúng ta muốn đấu thầu công tác an ninh của hội trợ quốc tế, bọn mafia thế mà lại chủ động nhượng bộ."
“Lão đại, anh thấy có phải bọn họ đang lấy lòng chúng ta không?”
Tần Thiên cười nhưng không nói gì.
Đương nhiên là hắn biết tại sao.

Bởi vì cách đây không lâu, hắn mới chữa khỏi bệnh cho ông trùm thứ hai của mafia.
Đối phương là đang đáp lễ.
"Nhân cơ hội thâm nhập vào cũng tốt."
"Tiếp theo còn có phiền phức gì không?"
Trần Nhị Cẩu thấp giọng nói: "Em đang đàm phán với tứ đại gia tộc của Ý.

Dù sao ngoại trừ mafia, chính là bốn gia tộc cổ xưa này đang kiểm soát phần lớn thị trường Ý."
Tần Thiên thuận miệng nói: "Vậy sao, đàm phán thế nào rồi?"
Trần Nhị Cẩu không nhịn được mắng một câu: "Mấy lão già của những gia tộc này không một ai là dễ đối phó.

Bọn họ cứ dây dưa với em, nhưng không trực tiếp đồng ý hợp tác, cũng không từ chối.”
“Em biết, bọn họ đang chờ em nhường càng nhiều lợi ích.”
“Nhưng em cứ không nhường đấy!”
Tần Thiên cười nói: "Nhị Cẩu, cậu biết nơi này có một gia tộc là Carlo Conti không?"
Trần Nhị Cẩu thản nhiên nói: "Biết."
"Bọn họ cũng coi như là nhà giàu mới nổi, cũng khá có thực lực.


Nghe nói đã uy hiếp đến địa vị của tứ đại gia tộc.”
“Chỉ là tứ đại gia tộc có bối cảnh vững chắc, nếu như bọn họ thật sự ra tay thì Carlo Conti sẽ phải lập tức quỳ xuống gọi hai tiếng ông nội.”
“Đúng rồi lão đại, em vẫn chưa hỏi anh, tại sao bọn Chim Ưng lại ra tay với anh?”
“Chẳng lẽ là có liên quan đến Carlo Conti? Nếu là như thế thật, an nói một câu, em sẽ lập tức đi san bằng một tổ của bọn chúng.”
Tần Thiên cười nói: "Chim Ưng hoàn toàn không liên quan gì đến Carlo Conti, là chuyện riêng của tôi.

Việc này không cần cậu quan tâm, tôi tự sẽ tự xử lý.”
Nghĩ đến nhà họ Phan, Tần Thiên liềm ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, trong mắt hiện lên một vẻ giễu cợt.
Trần Nhị Cẩu không hỏi thêm nữa.

Anh ta biết, một khi Tần Thiên muốn ra tay thì trên đời này không có ai có thể ngăn cản được.
Anh ta bật cười: "Anh không biết đâu, lúc Lãnh Phong gọi điện thoại cho em em đã rất kinh ngạc!"
"Lúc ấy em đang đàm phán với đại biểu của gia tộc Mickey, nhận được tin tức, mẹ nó em không đàm phán gì nữa luôn."
“Lập tức chạy tới đây ngay!”
"Em kích động lắm!”
“Lão đại, cạn chén!”
Hai người nói chuyện, cười đùa và uống rượu, bất tri bất giác trời đã sáng.

Tô Tô đến gõ cửa, hoảng sợ nói: "Tần Thiên, xảy ra chuyện rồi."
"Carl gọi điện thoại đến bảo chúng ta mau tới đại sứ quán.

Rời khỏi nước Ý dưới sự bảo vệ của đại sứ quán.”
“Ông ta nói Carlo Conti điên rồi, đang lùng bắt chúng ta khắp thành phố!"
“Carl hình như cũng bị ông ta bắt rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi