THẦN VƯƠNG LỆNH


Rudy cắn răng: “Rõ ràng biết đây là bẫy sao các ngươi vẫn tới? Các ngươi không sợ chết sao?”
Tần Thiên cười lạnh: “Chắc cậu không biết Long Quốc có câu gậy ông đập lưng ông.

Nếu không thế sao dám tiếp cận được với các cậu.”
“Nhưng mà kế hoạch của các cậu cũng đủ độc, nếu tôi đoán không nhầm thì phục binh thuỷ quỷ ở quần đảo này chỉ là bước cờ đầu tiên của các cậu.

Các cậu biết khả năng cao là không giết nổi tôi, nhưng trải qua trận mai phục này tôi liền biết bản thân mình đã rơi vào bẫy.”
“Cho nên cậu ở đây để chuẩn bị cho nước cờ thứ hai, thủ đoạn cũng chả có gì nhưng không thể không công nhận là rất hữu dụng.”
Nhìn thủ đoạn có vẻ rất đơn giản nhưng hiệu quả mang tới lại rất cao.

Đầu tiên đây là một công trình ngầm dưới lòng đất vô cùng kiên cố, đợi nhóm người Tần Thiên bước vào, Rudy đóng cửa lại thì chả khác nào chim nhốt trong lồng.
Sau đó thông qua đường thông gió đợi lúc bọn họ đã bí khí thì thổi chất Diethyl ether vào.

Lúc đó thần không biết quỷ không hay, tên Rudy này suýt chút nữa đã làm được một chuyện có thể khiến cho toàn thế giới kinh động.
“Tôi vẫn không hiểu.”
“Các người đã hít nhiều khí vậy mà sao không hôn mê? Chả nhẽ các ngươi có thuốc giải?” Rudy cũng không thèm giả vờ nữa hắn hỏi thẳng.
“Để tôi nói cho anh biết.” Giọng nói của Quản Nghĩa vang lên từ bên ngoài.
“Bởi vì khí Diethyl ether anh chuẩn bị đã bị tôi đổi thành cái khác rồi.”
“Là cậu?” Rudy sững sờ, một lát sau thì nổi điên: “Cậu dám phản bội tôi!”
Quản Nghĩa cười lạnh: “Những lần mà anh tới cứu tôi đều là do Thử Vương sắp đặt.

Thử Vương đã sớm nhìn ra sự không trung thực của anh rồi, cho tôi một mạng này chính là xem trọng anh rồi.”

Nói xong Quản Nghĩa còn quay sang xấu hổ nói với Tần Thiên: “Thần Vương, là do em vô năng!”
“Em vẫn không tóm được chứng cứ cho việc làm sai trái của Rudy, cũng không biết hắn liên kết với tổ chức Độc Sư, là do em lơ là.”
Tần Thiên mặt bình tĩnh nói: “Loại việc chắc chắn là liên lạc ngầm.”
“Cậu cử người sang bên C La Đại Đạo chưa?”
Quản Nghĩa gật đầu nói: “Không có ai.”
“Cái tên M Tiên Sinh kia đã chạy trốn mất rồi.

Nhưng mà em nghĩ hắn chạy chưa xa.

Tần Vương, em xin lấy công chuộc tội, đưa người truy bắt.”
“Không cần.” Tần Thiên cười: “Cậu đi đi, đưa Rudy đi xử lý sạch đi.

Sau này cậu làm chủ ở đây.”
“Những việc khác đợi sau khi xong việc thì tới chỗ Thử Vương lĩnh phạt.”
“Cảm tạ Tần Vương!” Quản Nghĩa kích động quỳ xuống.
Tần Thiên nhìn Rudy: “Nói đi, tại sao phản bội Thử Vương, phản bội tôi?”
Mặt Rudy tái mét nói: “Tiền.”
“Bọn họ cho tôi những món tiền khó lòng từ chối.”
Tần Thiên gật đầu, câu trả lời đủ thẳng thắn cũng đủ thực tế.

Nếu không cần mất chút sức nào mà vẫn đặt được cả một núi tiền, sau đó mua được những gì mà mình hằng mong ước thì ai lại đi từ chối.
“Cậu còn lời nào để nói nữa không?”
Rudy thấp giọng: “Nếu tôi nói thì có thoát chết được không?”
Tần Thiên lắc đầu: “Không thể.”
“Nhưng tôi có thể cho cậu ra đi nhanh chóng.

Tin tôi đi, nếu tôi cho cậu dùng cực hình thì cậu sẽ sống không bằng chết.”
Rudy suy sụp gục xuống đất khóc lớn.

“Tôi ra nhập vào tổ chức Độc Sư không lâu trước đây, tất cả việc tôi làm đều là do M Tiên Sinh chỉ đạo.

Ông ấy tạo lệnh treo thưởng trên mạng, sau đó dùng tên Seraph để liên lạc với cô gái kia.”
“Ông ấy bảo tôi cố ý để lại địa chỉ IP, để làm mồi câu Tần Vương…Còn những việc khác, tôi không biết!”
Tần Thiên lạnh lùng hỏi: “M nghe lệnh từ ai cậu có biết không?”
“Tôi không biết.

Nhưng có một lần ông ấy có nói lộ rằng chủ nhân của ông ấy là nhân vật quan trọng bên cạnh Độc Sư.”
“Đúng rồi, hình như là một quan chức chính trị.”
“Nhưng mà tên gì thì tôi không biết….Tần Vương tha cho tôi đi!”

“Tôi không muốn chết.”
Tần Thiên biết sẽ không lấy được thông tin gì từ miệng hắn nên lạnh lùng ra lệnh: “Cho hắn ra đi nhanh nhất có thể.”
Lãnh Vân tiến lên phía trước mắt không thèm chớp lấy một cái, dùng dao cắt ngang yết hầu Rudy.
Cô ta lạnh mặt: “Tôi biết, là do tôi làm hỏng chuyện.

Nếu không phải do tôi giữa đường phản kháng có lẽ Rudy đã mời được M Tiên Sinh ra mặt.

Bắt được M Tiên Sinh nhất định có thể câu ra cá lớn.”
“Anh muốn phạt tôi thế nào xin cứ nói thẳng.”
Tàn Kiếm do dự rồi trầm giọng nói: “Thiếu chủ, tên M Tiên Sinh này khá quan trọng, cứ thể để hắn chạy sao?”
“Tôi tin rằng hắn chạy chưa được xa, chúng ta có khả năng bắt lại được.”
Tần Thiên lười biếng vươn vai một cái nói: “Buồn ngủ quá.”
“Rượu Long Đài hàng xuất khẩu này nồng độ mạnh thật, được rồi cũng không còn sớm nữa mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong hắn uể oải đi ra ngoài.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu Tần Thiên đang định làm gì.

Tàn Kiếm thấp giọng khuyên Lãnh Vân: “Đại tiểu thư, thiếu chủ chắc có kế hoạch khác.

Yên tâm, ngài ấy sẽ không trách cô đâu.”
Lãnh Vân không vui nói: “Hắn không nói gì chính là muốn trách tôi rồi.”
“Chả nhẽ tôi bị cái thằng chó kia sàm sỡ mà còn giả vờ nằm ngủ sao, chả phải chỉ là một tên M thôi sao, có gì mà to tát.”
“Tôi không những muốn bắt hắn mà còn muốn cái tên sau lưng hắn kia nữa.

Đợi tới lúc tìm được tên đó rồi thì cũng đã tiến gần được tới tên Độc Sư kia rồi.” Nói xong cũng hậm hực đi ra ngoài.
Quá mệt mỏi vì phải đi đường dài lại thêm cuộc chiến vào lúc đêm khuya nên mọi người đều mệt.

Nhìn bộ dạng của Tần Thiên như vậy bọn họ cũng đành tìm chỗ nghỉ ngơi.

Quản Nghĩa đã tiêu diệt sạch tay chân của Rudy, bây giờ trở thành chủ nhân mới của trang viên này.


Bây giờ cũng coi như người phụ trách mạng lưới tình báo của Thử Vương ở nơi này.
Ngày thứ hai tiểu đội Thiên Phạt do Tàn Kiếm dẫn đầu, Xà đội do Lãnh Vân dẫn đầu đều tập trung tại đại sảnh.

Trên mặt ai cũng vô cùng kích động, bọn họ chỉnh trang lại vũ khí chỉ đợi Tần Thiên ra lệnh.
Bị Độc Sư dùng Seraph lừa một vố nên ai cũng vội vã muốn báo thù, Tần Thiên hôm qua không đuổi theo M nên bọn họ nghĩ rằng hắn nhất định đã tìm ra nơi Độc Sư ẩn thân cho nên mới bảo bọn họ nghỉ ngơi để lấy lại sức, hôm nay nhất định huyết chiến với bọn Độc Sư.
Chỉ là đã rất muộn rồi mà Tần Thiên vẫn chưa xuất hiện.

Không những thế Quản Nghĩa đi nơi nào bọn họ cũng không biết.

Lãnh Vân sốt ruột cho người đi gọi, hơn nửa ngày sau mới thấy Tần Thiên lười nhác đi tới.
Chỉ thấy hắn vẫn mặc quần áo ngủ, bộ dạng ngái ngủ nào thấy dáng vẻ của cuộc huyết chiến với Độc Sư, nhìn giống như đi nghỉ dưỡng.

Còn quá đáng hơn là dưới chân hắn vẫn còn đang đi một đôi dép đi nhà.
“Chào buổi sáng mọi người.”
“Mọi ngươi không ngủ thêm chút nữa à.” Hắn hắt xì một cái.
Lãnh Vân không nhịn nổi nữa lên tiếng: “Anh ăn mặc kiểu gì vậy?”
Tần Thiên: “Có vấn đề gì?”
Lãnh Vân: “Anh định mặc như thế đi bắt Độc Sư sao?”
Tần Thiên: “Ai nói là tôi muốn đi bắt Độc Sư?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cả một đám tập trung lại đây, thời gian thì cấp bách, không đi bắt Độc Sư chả nhẽ đi nghỉ dưỡng?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi