THẦN VƯƠNG LỆNH


“Đúng, chính là đi nghỉ dưỡng.”
Nghe Tần Thiên nói vậy thì mặt mọi người đều ngơ ngác.

Lúc này Quản Nghĩa mới xách một cái vali da vội vã đi vào.
“Tần Vuơng, việc ngày dặn tôi đã làm xong rồi, đều ở trong này rồi.” Quản Nghĩa đặt chiếc vali da xuống trước mặt mọi người.
Trong lúc mọi người ngơ ngác Lãnh Vân lại không nhịn được bật cười: “Anh chuẩn bị chơi lớn? dùng thuốc nổ?”
Bọn họ cứ nghĩ cái cặp kia sẽ chưa vũ khí nóng.

Nhìn bộ dạng như vậy chắc chắn định dùng vũ khí mạnh thật rồi.
“Thuốc nổ cái gì? Thật không hiểu nổi cô.”
“Thô lỗ quá đấy.” Tần Thiên lẩm bẩm một câu rồi bảo Quản Nghĩa mở cặp.
Nhìn thấy thứ ở phía trong ai cũng trợn tròn mắt, ở bên trong xanh xanh đỏ đỏ tất cả đều là Euro.
Lãnh Vân không hiểu: “Anh lấy nhiều tiền thế này là định làm gì?”
“Chả nhẽ muốn dùng tiền đè chết Độc Sư?”
Quản Nghĩa ngại ngùng nói: “Năng lực của em có hạn trong thời gian ngắn chỉ có thể rút được chút tiền thế này, tổng cộng 2 triệu Euro, mời Tần Vương ra lệnh.”
Tần Thiên gật đầu: “Khoản này bao giờ về tôi sẽ bảo người chuyển trả cậu, cậu mới nhận chức ở đây còn cần dùng nhiều tiền.”
Sau đó hắn quay lại nhìn biểu cảm ngơ ngác của mọi người rồi cười nói: “Hôm nay tôi tuyên bố chúng ta nghỉ ngơi.”
“Các cậu không phải có rất nhiều người chưa bao giờ đi nước ngoài sao? Hôm nay cầm tiền này đi mua sắm.”
Mai Hồng Tuyết cười: “Ý của anh là chúng ta có thể cầm vali tiền này sau đó đi mua sắm sao?”
Tần Thiên gật đầu nói tiếp: “Nhưng mà có một yêu cầu.”
“Cách mọi người ăn mặc có hơi quá, đi vào cửa hàng người ta lại tưởng phần tử khủng bố, không phải đã bảo quản sự chuẩn bị quần áo cho mọi người rồi sao? Mau đi thay đi.”

“Để hết vũ khí lại thay quần áo đi nghỉ mát vào.

Tôi nói với mọi người thế này, tiền chỉ có từng này, ai thay quần áo tới trước thì lấy được nhiều, đến sau không còn gì thì đừng trách tôi.”
Mọi người quay qua nhìn nhau, mặt vừa mang biểu cảm khó tin vừa mang biểu cảm ngại ngùng.
Trúc Diệp Thanh hô lên: “Tần Vương uy vũ!”
“Vậy thì các anh em cứ ở đây mà chờ, đừng có động đậy, tôi đi thay quần áo đây!” Nói xong thì chạy vội về phòng mình.
Bây giờ mọi người mới phản ứng lại cũng vội vã chạy đi, Lãnh Vân híp mắt nhìn Tần Thiên cười lạnh: “Để tôi nhìn xem anh định chơi cái trò gì với tôi.”
Nói xong cũng quay người đi thay quần áo.
“Chú Tàn có đi không?” Tần Thiên nhìn Tàn Kiếm ngồi yên không nhúc nhích thì hỏi.
Tàn Kiếm cười bảo: “Tôi hiểu thiếu chủ định dùng chút thời gian này để mọi người xả hơi cũng coi như phần thưởng cho mọi người.

Tôi thay mặt tất cả cảm ơn thiếu chủ.”
“Chỉ là bản thân tôi tới tuổi này rồi không định tham gia buổi ồn ào này.

Trang viên này phong cảnh rất đẹp tôi định ở đây đi tản bộ.”
Tần Thiêu cười quay lại nói với Quỷ Vô Thường và Thôi Minh sau lưng Tàn Kiếm: “Hai người đứng ngây ra đó làm gì?”
“Mau đi đi!”
“Vô Thường, xin cậu hãy bỏ cái xích sắt đó ra đi có được không, tôi đảm bảo với cậu vũ khí của cậu không ai dám lấy trộm đâu.”
Chỗ này là cứ điểm mạng lưới tình báo, để phục vụ công việc cho nên tất cả các loại quần áo đều có.

Rất nhanh mọi người đã quay lại, chỉ cần đưa mắt nhìn đã thấy đủ loại màu sắc kiểu dáng.
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết đều mặc váy.

Một người mặc váy trắng nhìn thanh nhã, một người mặc váy đỏ nhìn yêu kiều.

Đúng là cảnh sắc vui mắt, chỉ có Đồng Xuyên và Thiết Tí mặc quần đùi hoa chân đi một đôi dép xỏ ngón.
Nhìn thấy Tần Thiên đang nhìn bọn họ ngại ngùng nói: “Nghe nói trên bãi biển có nhiều mỹ nhân.

Chúng em định đi nhảy sóng.”
“Anh Thiên, mấy người đi ra biển đều mặc thế này đúng không?”
Tần Thiên gật đầu: “Không sai, rất đẹp trai.”
Sau đó lúc Quỷ Vô Thường xuất hiện mọi người đều phì cười, hình dáng của hắn cao lớn hơn nữa lại đi thay quần áo chậm hơn mọi người cho nên đồ đẹp đều bị người khác thay mất.

Vì vậy hắn chỉ có thể học theo Đồng Xuyên và Thiết Tí mặc quần đùi hoa với áo ba lỗ.

Chỉ là đứng giữa đám người tự nhiên lại nổi bật hơn hẳn.
Đồng Xuyên cười haha nhảy lên người Quỷ Vô Thường: “Người anh em, mặc thế này là đúng rồi!”
“Chúng ta đi nhảy sóng nhìn bikini.”

Tần Thiên cau mày nói: “Cậu nói cái gì?”
Đồng Xuyên vội vã đáp: “Khụ, ờ, em nói là đi ngắm biển.”
“Anh Thiên nghe nói bãi biển ở đây rất đẹp, anh đi cùng bọn em nhé.”
Tần Thiên cười lắc đầu: “Bây giờ, bắt đầu cướp tiền.”
“Nhớ gia quy, chỉ cần quay lại trước khi mặt trời lặn, không được đi gây chuyện.”
Mọi người ồ lên một tiếng rồi lao vào vali lấy tiền, sau đó túa ra ngoài như chim vỡ tổ bay đi mất.
“Mệt thật.”
“Không được rồi, tôi phải quay về phòng đi ngủ đây.” Tần Thiên ngáp một cái rồi định quay về phòng.
Thật ra hắn định quay về phòng nấu cháo điện thoại với Tô Tô.

Lúc đi tới hành lang thì thấy Lãnh Vân đi tới.

Hắn đứng ngây ra, người phụ nữ này thay quần áo nhưng lại mặc kimono.

Tần Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt cô ta thì thấy có gì đó không đúng nên muốn chuồn trước.
“Đúng lại.” Lãnh Vân lạnh lùng lên tiếng.
Tần Thiêu cười ngại nói: “Xà Vương, có việc gì?”
Lãnh Vân: “Gọi tiểu sư muội.”
Tần Thiên nuốt khan: “Tiểu sư muội.”
Lãnh Vân: “Tiểu sư muội xinh không?”
Tần Thiên: “?”
Lãnh Vân trầm mặt: “Anh thấy tôi xấu?”
Tần Thiên vội vã: “Đâu có!”
“Tiểu sư muội dung mạo vô địch thiên hạ.”
Lãnh Vân hừ một tiếng: “Đi dạo phố với tôi.”
Tần Thiên cắn răng: “Cái đó, tôi có việc cần làm, hay là tôi bảo người khác đi với cô.”
“Đúng rồi, Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết vừa mới đi chưa xa, cô mau đuổi theo.”
“Mấy người phụ nữ đi với nhau sẽ có nhiều thứ để nói hơn.


Tiền mà không đủ cứ bảo tôi.” Nói xong quay người đi.

Hắn thật sự muốn chạy xa khỏi người phụ nữ này.
Sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Lãnh Vân: “Chuyện kia, không biết cha nuôi có biết không nhờ, phải làm sao đây.”
Tần Thiên tự nhiên cảm thấy cơ thể như bị phong ấn.

Hắn quay người lúng túng nhìn Lãnh Vân: “Chuyện nào cơ?”
Lãnh Vân nhìn hắn: “Anh nói thử xem?”
Tần Thiên cắn răng miễn cưỡng gượng cười: “Tiểu sư muội, cha nuôi cũng là sư phụ của tôi, sư phụ tuổi đã cao sức khoẻ không tốt, đừng dùng những chuyện như thế chọc giận ngài ấy.”
“Tự nhiên tôi vừa nhớ ra ở đây có rất nhiều địa điểm nổi tiếng, hay chúng ta đi ngắm nhé.”
“Sau đó thì sao? Ngắm cảnh xong rồi thì làm gì?”
“Ngắm cảnh xong rồi, chúng ta đi mua sắm.

Mua sắm mệt thì có thể đến mấy nhà hàng nổi tiếng dùng bữa, tiểu sư muội thấy thế nào?”
Lãnh Vân hừ một tiếng nói: “Dù gì sư huynh cũng có lời mời, tôi đây đành bất đắc dĩ cho anh một chút thể diện.”
“Cầm đi!” Nói xong còn đưa chiếc túi xách cho Tần Thiên cầm rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc Lãnh Vân xoay người thì trên mặt đồng thời nở một nụ cười, sau đó rất nhanh biến thành một cô gái dịu dàng trong bộ kimono.

Lúc này cô ấy chính là Lãnh Nại Tử..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi