THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 854

“Chú Tàn, đánh thức hắn.” Tần Thiên tức giận nói.

Tàn Kiếm lập tức bước tới và đánh vào ngực người đàn ông này.

Người đàn ông vốn dĩ đang thoi thóp, nhưng tim anh ta bị một luồng lực mạnh đánh trúng và ngay lập tức bắt đầu đập nhanh.

Anh ta mở mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Thiên.

“Mày là ai?” Anh ta kinh hãi hỏi.

Tần Thiên đưa ống tiêm lấy được từ chỗ Lưu Thanh Dao ra trước mặt.

Người đàn ông cười lạnh nói: “Mày chính là Tần Thiên?”

“Không ngờ rằng truyền nhân uy danh lừng lẫy của Diêm Vương Điện và chủ nhân của Thần Vương Điện lại trẻ như vậy.”

“Đáng tiếc cô gái đó không giết được mày.”

Tần Thiên trầm mặc một lát, nói: “Tao biết thuộc hạ của tao đã dùng thủ đoạn vô nhân đạo tra tấn mày.”

“Mày cũng có thể coi là có bản lĩnh, luôn không mở miệng.”

“Nhưng bây giờ tao khuyên mày nên nói cho tao nghe tất cả những gì mày biết.”

“Bởi vì tao đảm bảo rằng thủ đoạn của tao sẽ đau đớn hơn gấp trăm lần.”

“Mày sẽ hận vì không thể khiến tao giết mày ngay lập tức, nhưng mày thì mãi không chết được.”

“Cảm giác đó thực sự rất khó chịu.”

Giọng Tần Thiên rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện không liên quan đến mình.

Nhưng sau khi nghe được lời này, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh hãi.

Anh ta đã trải nghiệm các thủ đoạn của Lãnh Vân, cũng đã vô số lần hối hận vì lẽ ra mình không nên đến thế giới này làm người.

Anh ta đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp và cuối cùng đã nghiến răng chịu đựng mà sống sót.

Nhưng vào lúc này, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tần Thiên, anh ta đột nhiên hoảng sợ.

“Nếu tôi nói mình chỉ là một nhân vật nhỏ, làm theo mệnh lệnh, những chuyện khác tôi không biết gì cả, anh có tin không?” Anh ta yếu ớt cười nói.

Hả?

Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bên ngoài, trong bầu trời đêm tĩnh lặng, truyền đến vài âm thanh như bị bóp nghẹt.

Tàn Kiếm và Lãnh Vân cũng nghe thấy.

Họ đồng thời quay lại, trầm giọng nói: “Có người nổ súng!” Vừa dứt lời, tiếng súng bên ngoài trở nên dữ dội hơn.

Sau đó, nhìn qua cửa sổ, một người đàn ông chạy tới. Đó là Quản Nghĩa.

“Tần vương, mau chạy đi!”

“Chúng ta chúng kế rồi!”

“Bị mai phục rồi!”

Trong lúc la hét, anh ta bị bắn vào chân và ngã xuống đất nhưng vẫn nhanh trí và vội vàng nấp sau một tảng đá.

Dành thời gian để bắn ra bên ngoài.

Phía sau anh ta, cả một hàng người mặc đồ đen đang lao tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi