THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 916

“Đã hiểu!” Đám người Tàn Kiến, mắt đều trở nên đỏ ngầu.

Từ Quần đảo Marat bị kéo đến đây, tất cả họ đều có cảm giác như bị Độc Sư dắt mũi. Bây giờ, cuối cùng đã đến lúc phải đối đầu trực tiếp.

Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi và Ám Ảnh sẽ đánh trận đầu.”

Tần Thiên gật đầu nói: “Đi thôi!”

Nói xong, hắn biến thành một bóng đen lao nhanh về phía trước.

Rất nhanh, mọi người đã tới chân núi.

Vì nằm trong sa mạc nên toàn bộ ngọn núi trơ trụi không có thảm thực vật nào. Điều này làm cho việc ẩn thân của họ trở nên khó khăn.

Để tránh đánh rắn động cỏ vì mục tiêu quá lớn, Tần Thiên đành phải cho mọi người trốn dưới chân núi, để Lãnh Vân và tiểu đội Ám Ảnh đi lên trước.

Đối đầu trực diện, họ có thể không phải là kẻ mạnh nhất nhưng khi nói đến ám sát, họ được xếp vào hàng giỏi nhất trên toàn thế giới.

Họ giống như những bóng ma, từng người một lặng lẽ biến mất trong màn đêm mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Gần một tiếng đồng hồ sau, giọng nói của Lãnh Vân truyền đến tai nghe của Tần Thiên.

“Tất cả lính canh đã bị giải quyết.”

“Đã tìm thấy hang động, có lẽ bên dưới có hầm trú ẩn.”

“Xin hỏi, có thể đột nhập không?”

Tần Thiên trầm giọng nói: “Mọi người canh phòng, chờ tôi qua đó.”

Hắn vẫy tay rồi dẫn đầu tiểu đội Thiên Phạt lao lên giống như một đàn hổ báo ra khỏi chuồng.

Chẳng bao lâu sau, đã tập hợp với đám người Lãnh Vân.

Nhìn thấy một lối vào hang động khổng lồ bên trong có hai cánh cửa đá khảm nạm.

Người canh cửa đã bị Lãnh Vân giải quyết.

Tần Thiên nghiêng người về phía trước lắng nghe, bên trong yên tĩnh.

“Để tôi!” Quỷ Vô Thường nói rồi chuẩn bị đập nát cánh cửa đá.

“Không cần.” Tần Thiên xua tay, sau đó đặt lòng bàn tay lên cửa đá, chậm rãi mò mẫm.

Hắn cảm nhận được vị trí của chốt cửa bên trong, dùng nội lực xuyên vào, một tiếng răng rắc nhẹ nhàng vàng lên, chốt cửa bị gãy.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá ra, trước mặt là một lối vào sâu hun hút.

“Ai?” Bên trong đúng lúc có hai binh lính mang súng đi tuần tra, thấy cửa bị đẩy ra, vội vàng giơ súng lên.

Trước khi súng của họ kịp ngắm bắn, bên này Thôi Minh giơ tay lên, một luồng ánh sáng trắng bắn ra, đâm vào cổ họng của một tên. Cùng lúc đó, Đào Phương tiện tay nổ súng, giết chết tên còn lại.

Hai người họ hành động gần như cùng một lúc, cũng thu hút kẻ địch cùng một lúc. Họ không khỏi nhìn nhau với ánh mắt đánh giá cao đối phương.

Tần Thiên trầm giọng nói: “Đào Phương, tìm một chỗ trốn đi, khống chế tình thế.”

“Lão Mã, dẫn mấy người canh cửa động.”

“Những người còn lại, theo tôi!”

Sau khi đi được một đoạn, có thứ gì đó đột nhiên mở ra trước mặt. Những gì nhìn thấy trước mắt khiến đám người Tần Thiên chấn động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi