THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 917

Toàn bộ ngọn núi đã bị đào rỗng!

Bên dưới, có một không gian rộng lớn chứa đầy các trang thiết bị khác nhau.

Dường như không nghĩ mình sẽ bị đánh lén, bên trong có một số người đứng canh gác nhưng đều đang trong trạng thái buồn ngủ.

Lãnh Vân xua tay, tiểu đội Ám Ảnh được luyện một cách có trật tự hợp tác rất ăn ý.

Mỗi người đều chọn mục tiêu cho mình, trước khi bọn chúng kịp phản ứng thì đã bị tiễn về tây thiên.

“Anh Thiên, mau tới đây xem!”

“Phòng thí nghiệm ở đây!”

Lãnh Vân đẩy hai cánh cửa ra, hét lớn.

Tần Thiên vội vàng đi tới, nhìn thấy nơi này giống như một nhà xác, chia làm mấy dãy, mỗi dãy đều chứa đầy quan tài thủy tinh.

Bên trong đều có một người đang nằm đó, giống hệt như những gì hắn thấy ở thị trấn vào ban ngày.

Còn được gọi là chiến sĩ Độc Linh. Có hàng trăm chiến sĩ Độc Linh, với sức chiến đấu của họ, chắc chắn là một đội ngũ không gì có thể cản nổi!

Độc Sư thật tàn nhẫn!

“Thiếu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Hay là nhân lúc bọn chúng đang ngủ say, giải quyết hết tất cả?” Tàn Kiếm trầm giọng hỏi.

“Tạm thời đừng làm gì cả.” Tần Thiên cau mày, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

“Các người có cảm thấy, chúng ta vào đây quá suôn sẻ không?”

“Nếu đây là hang ổ của Độc Sư thì đáng ra không thể lơ là cảnh giác như vậy mới phải.”

“Độc Sư không có ở đây. Những vật thí nghiệm này giống như là cố ý tặng cho chúng ta bởi vì biết chúng ta sẽ đến đây.”

“Ý của anh là, Độc Sư cố ý dẫn dụ chúng ta tới đây?” Sắc mặt Lãnh Vân cũng thay đổi.

Tần Thiên nghĩ đến điều gì đó, còn chưa kịp mở miệng, vội vàng quay lại cảnh tượng trước mắt, gửi cho Thử Vương.

Hắn muốn nó gì đó, nhưng đúng lúc này, một màn hình ở phía xa đột nhiên sáng lên.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện phía trên đó.

Một đôi mắt tràn ngập sự tịch mịch.

“Tần Thần Vương, tao là giáo sư, cũng chính là Độc Sư mà các người hay gọi.”

“Mày và những người đồng đội của mày đã có một cuộc hành trình khó khăn.”

Lại còn rất thông thạo tiếng Trung.

Độc Sư!

Sự xuất hiện bất ngờ của tên này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Ngay từ đầu, đây là trò chơi mà mày bày ra chỉ dành cho tao, đúng không?” Hắn cười lạnh hỏi.

Trong mắt Độc Sư lộ ra vẻ tán đồng.

Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy. Từ lúc Seraph bán nọc độc cho cô gái đó, tao cũng bắt đầu câu con cá là mày rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi