THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Editor: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

“Nhưng nó thật sự khiến con thất vọng quá nhiều lần rồi, hành vi hôm nay của nó sẽ chỉ khiến con cảm thấy không chân thật mà thôi, phụ thân, con vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng nó, con sợ đây là một cái bẫy, con sợ… Nó cho chúng ta một viên đường, chúng ta mới vừa ăn cảm thấy được vị ngọt, sau khi tan lớp ngọt bên ngoài thì sẽ biến thành chua xót.”

Đương nhiên Lão gia tử có thể hiểu được cảm nhận trong lòng Nạp Lan Trường Càn, sao ông không sợ hãi chứ? Chẳng qua, chỉ sợ ông biết rõ như thế nhưng ông vẫn muốn cho nàng một cơ hội. Vĩnh viễn không có một người thân nào sẽ thật sự đi tức giận với nàng, bọn họ chỉ là hận sắt không thành thép mà thôi!

“Trường Càn, khi nàng không làm ra chuyện tổn thương phủ tướng quân, ta hy vọng… Phủ tướng quân có thể đối xử với nàng tốt một chút, từ nhỏ hài tử này không có mẫu thân, lại bị Dung quý phi mê hoặc, tự nhiên sẽ có chút bị lạc lối, nhưng ta tin tưởng, huyết mạch chúng Nạp Lan gia ta có bản tính thiện lương.”

“Phụ thân, con hiểu rồi.” Nạp Lan Trường Càn thở dài: “Con sẽ không làm mặt lạnh với nàng nữa, nhưng nếu lần này nàng lại khiến con thất vọng, sau này mặc kệ người nói cái gì, con đều sẽ không tha thứ cho nàng, cuộc đời này đều sẽ không!”

Đây là một cơ hội cuối cùng, chỉ một lần này!



Cửa sân.

Hai thị vệ đều mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Nạp Lan Tịnh đi ra với thiếu nữ. Vừa rồi… Tướng quân như thế vội vàng như trước, lại không ném công chúa ra ngoài? Ngược lại để thiếu gia tự mình đưa nàng ra?

“Phong Như Khuynh.”

Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên, khiến Phong Như Khuynh dừng chân lại. Nàng quay đầu lại, nhìn về phía Nạp Lan Tịnh phía sau, chớp mắt: “Biểu ca, còn có việc sao?”

“Cáo thư trên tường thành ngày ấy, ta đã thấy được.” Đôi mắt của thiếu niên rất trong trẻo, hắn nhìn Phong Như Khuynh: “Ngươi và hắn… Thật sự hòa li?”

Phong Như Khuynh khẽ gật đầu, cười tủm tỉm: “Đúng vậy, ta cho hắn tự do, cũng cho ta tự do, cuộc đời này Liễu Ngọc Thần và ta như hai đường thẳng sẽ không còn giao thiệp.”

“Vậy là tốt rồi.” Nạp Lan Tịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt hắn chứa một tia rối rắm, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Còn có, mấy ngày trước đây, ta nghe nói… Ngươi ở bên ngoài coi trọng một thiếu niên, đánh hắn hôn mê rồi mang về?”

“…” Phong Như Khuynh kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, qua nửa ngày, nàng mới tìm về giọng nói của mình: “Biểu ca, ta sẽ làm ra loại việc ác ôn bá chiếm thiếu nam này sao?”

Nạp Lan Tịnh nhìn Phong Như Khuynh, hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt kia chính là: Không sai, ngươi chính là loại người này.

“Kia đều là đồn đãi bên ngoài, thật sự!” Phong Như Khuynh sợ Nạp Lan Tịnh không tin nàng, vội vàng đè bờ vai của hắn lại, chân thành nói: “Ta là một người tốt, ta chỉ là nhìn thấy hắn bị ngất ở trên mặt đất nên mới cứu hắn.”

Nạp Lan Tịnh mím môi, thật sự không tin hai chữ người tốt này sẽ dính vào nàng.

“Phong Như Khuynh, trên đời này nam nhân có thể lưỡng tình tương duyệt với ngươi sẽ không tồn tại, cưỡng cầu tình cảm sẽ không hạnh phúc, mặc kệ là Liễu Ngọc Thần, hay là thiếu niên kia, ta không muốn ngươi lại lâm vào vũng bùn lần nữa.”

“…”

Lời này nói giống như nàng lại chiếm đoạt nam nhân vậy. Chẳng lẽ ở trong mắt thế nhân, nàng thật sự là loại này người sao?

“Biểu ca, ta và Thần Nhi thật sự không như huynh suy nghĩ, còn nữa, dù ta muốn ngủ ta cũng muốn ngủ với quốc sư, sẽ không ngủ với những người khác.”

“…”

Nạp Lan Tịnh ngây ngốc một chút, hắn chần chờ hỏi: “Quốc sư, vì sao là quốc sư?”

“Bởi vì quốc sư lớn lên rất đẹp, lại có khuôn mặt thanh tâm quả dục, huynh không cảm thấy ngủ với nam nhân như vậy cuộc đời mới có ý nghĩa sao?” Phong Như Khuynh cười hì hì, nói đến Quốc Sư, nàng thật sự lại bắt đầu nhớ hắn. Cũng không biết khi nào quốc sư mới trở về…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi