THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Edit: MAC

Sắc mặt Nạp Lan Tịnh biến đen, hắn cảm thấy lời mình vừa nói thật vô ích.

“Biểu ca,” Dường như Phong Như Khuynh không nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Nạp Lan Tịnh, nàng mỉm cười vỗ vai hắn, “Thời gian không còn sớm nữa ta về trước đây, nếu huynh rảnh rỗi thì đến phủ công chúa tìm ta.”

Lúc Nạp Lan Tịnh phục hồi lại tinh thần thì đã thấy Phong Như Khuynh xoay người phất tay với mình rồi bóng dáng dần biến mất trong tầm mắt hắn.

Ánh mắt hắn hơi ngẩn ra, chăm chú nhìn vào bóng dáng rời đi của Phong Như Khuynh thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
...

Bầu trời xanh thẳm.

Phù Thần ngồi xổm dưới đất, trong mắt hắn vì tràn đầy uất ức mà đỏ au.

Một lúc sau, một thân hình quen thuộc hiện ra trước mắt hắn, hắn hừ một tiếng xoay đầu không thèm để ý đến thiếu nữ xuất hiện trong hư không.

Trái lại Thanh Hàm đứng lên, đôi mắt sợ hãi nhìn Phong Như Khuynh: “Cơm cha áo mẹ, ngươi đến rồi?”

Phong Như Khuynh sờ đầu Thanh Hàm rồi dời ánh mắt sang Phù Thần nhướn mày nói: “Tức giận?”

“Hừ!”Khuôn mặt nhỏ của Phù Thần thở phì phì, “Rõ ràng ở đó có linh dược tam giai, vì sao ngươi không cho ta ăn? Ta đói bụng ngàn năm rồi ngươi còn nhẫn tâm để ta đói tiếp nữa hả?”

Tiểu gia hỏa này mang theo nét mặt uất ức nho nhỏ khiến trong lòng Phong Như Khuynh trở nên mềm mại.

“Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ nhanh chóng tăng lên thực lực, ngươi chờ đến khi thực lực của ta đạt tới Chân Vũ giả là có thể trồng thêm nhiều dược liệu tam giai hơn, lúc đó sẽ cho ngươi ăn no nê có được không?”

“Thật sự?” Con ngươi Phù Thần sáng ngời, “Ngươi không lừa ta chứ?”

Phong Như Khuynh khẽ nheo hai mắt cười tủm tỉm: “Cho nên ngươi có biện pháp gì tăng thực lực lên nhanh thì phải nói cho ta, như vậy cũng sẽ giúp ngươi mau chóng ăn được đồ ngon.”

“...”

Phù Thần khuất nghẹn đến mức sắp khóc.

Hắn biết ngay nữ nhân này xuất hiện sẽ không có chuyện gì tốt, quả nhiên nàng còn nghĩ cách lừa bịp tống tiền hắn!

“Ta không có!”

“Phù Thần,” Phong Như Khuynh xách tiểu gia hỏa hai mắt đỏ bừng lên, ý cười càng đậm, “Trước đây ngươi lừa ta rằng Thần Dược tông đã bị hủy diệt, hiện giờ ta lại biết được Thần Dược tông vẫn tồn tại, ngươi có nên giải thích rõ ràng với ta hay không? Thân phận cơm cha áo mẹ này quả là không an toàn chút nào.”

Gần đây nàng bận quá nên chưa tính sổ với tiểu gia hỏa này được, bây giờ vất vả lắm mới có thời gian rảnh nên nhất định phải thanh toán với hắn thật tốt!

Phù Thần sửng sốt ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh: “Thần Dược Tông... đang còn?”

Không có khả năng vậy, tông chủ thì chết còn toàn bộ Thần Dược tông gần như bị diệt, họa chăng cũng chỉ sót lại một vài người không có bản lĩnh, ngay cả nguồn duy trì Thần Dược tông cũng bị chuyển vào trong vùng không gian này.

Thần Dược tông... Làm sao tồn tại được?

“Ta lừa ngươi làm gì?” Phong Như Khuynh lại nheo mắt tiếp, “Vốn dĩ phương pháp trồng linh dược này là của Thần Dược tông, mặc dù trước kia địa vị của ngươi trong Thần Dược tông không tầm thường nhưng lại không ai biết, bây giờ ngươi truyền thụ phương pháp này cho ta khác gì đẩy ta xuống hố lửa hả?”

“Nhưng... Chính là...” Phù Thần xấu hổ cúi đầu, “Ta cũng không biết vì sao trên đời này vẫn tồn tại Thần Dược tông? Chắc chắn Thần Dược tông đó là giả.”

Khuôn mặt Phong Như Khuynh tươi cười nhìn xuống Phù Thần: “Mặc kệ là thật hay giả thì quả thật trong Thần Dược tông kia có phương pháp trồng linh dược, ta chỉ có đủ thực lực mới có thể đương đầu với nguy hiểm, Phù Thần, có phải ngươi nên bày tỏ chút gì hay không?”

“...”

Phù Thần lập tức không muốn nói chuyện, rốt cuộc hắn đã hiểu hôm nay Phong Như Khuynh tìm hắn chính là muốn lừa bịp tống tiền!

ps: Hôm nay bận quá, chưa kịp viết xuống một chương, ngày mai dậy sớm còn muốn đi tiếp người, cũng không có biện pháp thức đêm cho các ngươi viết, chỉ có thể tạm thời như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi