THẦN Y THÁNH THỦ

Tiểu Triệu, bây giờ mấy giờ rồi?

Trương Khắc Cần ngẩng đầu, câu hỏi đầu tiên là hỏi giờ. Đối diện với Trương Dương, ông chỉ nghĩ là đứa con, nhưng khi nhìn thấy thư kí, ông liền nghĩ tới công việc.

- Lãnh đạo, bây giờ là tám giờ tối, ông có muốn ăn gì đã không?

Triệu Dân tiến lên, nhỏ giọng nói.

Trương Khắc Cần cười cười, tự mình nhổm lên: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Đã tám giờ, xem ra vừa ngủ mà đã lâu phết rồi, tôi không đói, hơi khát, cậu làm chút cháo cho tôi, lát nữa chúng tôi về.

Triệu Dân có chút khó xử, lại nhìn Trương Dương.

Ý Trương Khắc Cần là muốn xuất viện, hôn mê lâu như vậy, cho dù ông muốn xuất viện e bệnh viện cũng không đồng ý. Tuy nhiên người của bệnh viện không ngăn được ông, chỉ có thể cầu trợ Trương Dương.

Còn trong lòng Triệu Dân, cũng không muốn Trương Khắc Cần xuất viện. Ông ta thấy cứ nên để lãnh đạo ở lại bệnh viện thì tốt hơn.

Trương Dương cúi đầu suy nghĩ, lập tức gật đầu:

- Về cũng được, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này cha đừng làm việc là được.

Triệu Dân sửng sốt, có chút giật mình nhìn Trương Dương.

Trương Dương không ngờ đồng ý yêu cầu của lãnh đạo, để ông xuất viện về nhà. Nhưng ông vừa hôn mê mấy tiếng, sao có thể vừa tỉnh đã đòi xuất viện? Sao có cảm giác như vô trách nhiệm với sức khỏe của lãnh đạo.

Tuy nhiên đây chỉ là cách nghĩ của ông ta, Trương Dương thì nghĩ khác.

Trương Khắc Cần không bị bệnh nặng gì, là trầm độc bùng phát, ở lại bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, ông muốn về nhà, chi bằng cho ông về nhà.

Sau khi về hắn cũng chuyển tới, đến lúc đó càng tiện điều tra xem Trương Khắc Cần rút cục trúng độc gì, không ngờ trầm độc lâu như vậy mới bùng phát, tìm ra độc tốt, cũng dễ giải độc cho ông.

Nếu vậy, quả thật không cần phải ở lại bệnh viện, không bằng về nhà.

- Không nói nữa, chuẩn bị một chút, tôi ăn chút rồi sẽ đi.

Triệu Dân còn đang định nói, Trương Khắc Cần vung tay lên, Triệu Dân đành thôi. Ông ta rất hiểu lãnh đạo của mình, Trương Khắc Cần đã quyết định, bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi.

Triệu Dân lại ra khỏi phòng bệnh, đi chuẩn bị chút cháo Trương Khắc Cần thích.

Sau khi ông ta rời khỏi, tin tức Bí thư tỉnh ủy Trương Khắc Cần tỉnh lại cũng mau chóng truyền ra. Bên ngoài không biết bao nhiêu người lo vì ông ngất đi, cũng phán đoán loạn lên, hiện tại Trương Khắc Cần tỉnh, cuối cùng cũng khiến họ yên tâm.

Thân phận của Trương Khắc Cần dù sao cũng khác, nhất cử nhất động của ông đều tác động đến rất nhiều người.

- Chú Trương, chú tỉnh rồi?

Sau khi Triệu Dân rời đi, Mễ Tuyết đi vào. Lúc Trương Dương trị bệnh, bất kì ai cũng không được vào, kể cả Mễ Tuyết.

- Con nhỏ này, cũng đã là người một nhà rồi, sau này không được gọi chú, phải đổi xưng hô đi.

Trương Khắc Cần cười ha hả, chỉ Mễ Tuyết nói một câu, đầu Mễ Tuyết lập tức cúi thấp xuống, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.

Theo thói quen ở Trường Kinh, sau đính hôn sẽ đổi cách xưng hô. Chỉ có điều Mễ Tuyết ngại, không quen, nên toàn gọi chú.

Trước đây Trương Khắc Cần cũng chưa từng nhắc cô, dựa vào lần này nhắc nhở cô, như vậy cũng có thể thấy Trương Khắc Cần hy vọng bọn họ sớm ngày thành gia, yên ổn sống với nhau.

- Vâng, cha.

Giọng Mễ Tuyết trở nên rất nhỏ, tuy nhiên Trương Khắc Cần vẫn nghe tiếng, cười ha hả.

Nụ cười này của ông, khiến Mễ Tuyết càng đỏ mặt hơn, đứng chôn chân ở đó không dám ngẩng mặt lên.

Nhìn bộ dạng của Mễ Tuyết, Trương Dương cũng không kìm được mỉm cười. Không ai phát hiện, lúc Trương Dương cười, đáy mắt còn ẩn chứa nỗi lo lắng.

Trước khi trầm độc chưa được điều tra ra, Trương Dương chỉ có thể bảo vệ tính mạng cho Trương Khắc Cần, cho dù dùng linh dược, cũng chỉ là duy trì mạng sống, giảm bớt nguy hại do trầm độc mang đến, còn trầm độc chưa được giải trừ một ngày, thì ngày đó cơ thể Trương Khắc Cần còn chưa khôi phục hoàn toàn, có nghĩa vẫn gặp nguy hiểm.

Phán đoán trầm độc không dễ như vậy, đặc biệt lại là trầm độc trên mười năm, độc tính có sự thay đổi rất lớn, dễ dẫn tới nhầm lẫn.

Nếu phán đoán sai, đến lúc đó không chỉ không có biện pháp giải độc hiệu quả, mà còn có khả năng làm tăng độc tính, mỗi loại độc có phương thức giải độc khác nhau.

Đương nhiên, Trương Dương tuyệt đối sẽ không nói những điều này ra, ngay cả Mễ Tuyết cũng không nói, để tránh mọi người lo lắng theo.

Triệu Dân nhanh chóng mang cháo tới, trước khi ông ta đến, Trương Dương rút châm cho Trương Khắc Cần.

Mỗi châm hắn đều kẹp rất sâu, nên vừa rồi Triệu Dân và Mễ Tuyết không phát hiện trên người Trương Khắc Cần có kẹp châm. Ngay cả Trương Khắc Cần lúc Trương Dương rút châm mới biết trên người mình đã có châm ghim vào lâu như vậy.

Nhìn Trương Dương rút châm ra, trong mắt Trương Khắc Cần thoáng giật mình, tuy nhiên ông không nói, rất nhanh lại mỉm cười.

Ăn cháo xong, Trương Khắc Cần liền muốn xuất viện.

Chuyện ông muốn xuất viện khiến viện trưởng và rất nhiều chuyên gia giật mình. Bọn họ kiên quyết phản đối Trương Khắc Cần xuất viện, nhất định bảo ông ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, tuy nhiên Trương Khắc Cần không nghe, kiên trì đòi về, cuối cùng rời khỏi bệnh viện.

Trương Khắc Cần rất rõ ràng thực lực y thuật của Trương Dương. Hắn đúng là thần y đích thực, còn mạnh hơn nhiều so với những người của bệnh viện.

Có Trương Dương bên cạnh, có bệnh cũng không phải sợ. Nếu thật sự Trương Dương không có cách nào đối với bệnh của ông, vậy ở lại bệnh viện cũng vô dụng. Cho nên sau khi Trương Dương đồng ý xuất viện, ông liền quyết định xuất viện, không ở lại bệnh viện nữa.

- Chú Trương .

Vừa ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài có rất nhiều người đón, sau khi dẹp được đám người này, còn có mấy người thanh niên đều đi tới.

Bọn Tô Triển Đào, Vương Thần, Lý Á đều đến.

Sau khi bọn họ tới Trường Kinh mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Trương Khắc Cần ngất không phải chuyện nhỏ, đã sớm truyền tới tỉnh, gia đình họ đều không tầm thường, sau khi nghe ngóng liền biết được.

Nghe nói chuyện này, bọn họ đã hiểu vì sao Trương Dương vội về như vậy.

Nếu là bọn họ, nghe cha mình xảy ra chuyện, cũng sẽ vội vã giống như Trương Dương, căn bản không thể ở bên ngoài thêm giây phút nào.

- Các cháu cũng tới?

Trương Khắc Cần cười cười, ông nhận ra bọn Tô Triển Đào, lúc đính hôn bọn họ từng tới.

Những người này đều là bạn bè của Trương Dương, cho dù thân phận của họ là gì, Trương Dương kết bạn Trương Khắc Cần cũng sẽ không phản đối. Hiểu lầm hơn mười năm nay của hai cha con có thể hóa giải được đã khiến ông thỏa mãn lắm rồi, sao có thể can thiệp vào việc khác nữa.

Trên thực tế, ông có muốn can thiệp cũng không được.

- Cháu biết chú sẽ không sao đâu mà. Trương Dương đâu ạ?

Tô Triển Đào cười, lúc nghe nói Trương Khắc Cần bị bệnh, Tô Triển Đào nghĩ ngay tới Trương Dương, căn bản không lo lắng lắm.

Y thuật của Trương Dương anh ta rất rõ, chỉ cần có Trương Dương ở đây, tất cả đều không thành vấn đề. Điểm này rất giống Mễ Tuyết, đều rất tin tưởng vào y thuật của Trương Dương.

- Đúng, cho nên chú mới chịu xuất viện, con chú, còn giỏi hơn nhiều mấy chuyên gia trong bệnh viện.

Trương Khắc Cần cười ha hả, ông nói như vậy có chú tự khen con mình, nhưng ông cũng nói thật, bọn Tô Triển Đào không kìm được gật đầu.

Ai nấy đều biết y thuật của Trương Dương, Trương Dương thực sự còn giỏi hơn bác sĩ trong bệnh viện.

Có một đứa con còn lợi hại hơn cả bác sĩ trong bệnh viện, đương nhiên không phải ở đây rồi.

Ngồi xe của mình, Trương Khắc Cần mau chóng về nhà. Trương Dương đi cùng ông. Bọn Tô Triển Đào thì đi tìm nơi ăn cơm, bọn họ đến tận giờ vẫn chưa ăn gì.

Tâm ý của mấy người họ, Trương Dương cảm nhận được. Đáng tiếc hắn thực sự không có thời gian mời họ ăn cơm, chỉ có thể để lần sau đền bù.

Trong tòa nhà của cán bộ Tỉnh ủy, đèn ở tầng một đều bật sáng, điều này cũng khiến những người khác trong đại viện an tâm hơn nhiều.

Trương Khắc Cần có mặt hay không, có ảnh hưởng rất lớn đến họ. Trương Khắc Cần chính là người lãnh đạo đứng đầu, nếu quả thật vẫn hôn mê, xảy ra bệnh nặng, rất có thể không thể tiếp tục làm việc.

Nếu vậy, nhân vật số một của tỉnh ủy sau đây sẽ phải thay đổi rồi.

Đây chính là nhân vật số một của tỉnh ủy, đại tướng nơi biên cương, có cơ hội thì đều khiến mọi người động tâm, có một số người trong nhà này cũng đã động lòng rồi, nhưng cũng chỉ là động lòng, không dám tỏ vẻ gì.

Bây giờ thấy Trương Khắc Cần về, họ đều hiểu, cơ hội lần này đã mất. Sau đây vẫn là nên ngoan ngoãn làm việc cho tốt.

Về đến nhà, đã có đồ ăn của nhân viên phục vụ đời sống của Trương Khắc Cần làm, bình thường Trương Khắc Cần ở nhà, lúc bận không thể xuống bếp, cũng đều là họ làm cơm.

Ăn đơn giản chút đồ, Trương Khắc Cần liên gọi Trương Dương vào phòng mình, tuy nhiên lúc vào phòng, trên mặt Trương Khắc Cần đã không còn nụ cười như trước.

- Dương Dương, đây là rượu con cho cha, thật sự rất ngon, uống chút đi.

Trương Khắc Cần lấy ra một bình hầu nhi tửu, rót hai chén, còn cầm chén rượu khẽ ngửi, bộ dạng đầy say mê.

Trương Dương cầm lấy chén rượu, khẽ ngửi, thuận miệng uống vào.

- Dương Dương, con nói thật cho cha, lần này có phải cha rất phiền toái không?

Trương Khắc Cần đột nhiên hỏi một câu, Trương Dương hơi sững sờ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

Trương Khắc Cần lại thở dài, nói:

- Con không nói cha cũng biết, lúc con rút châm khỏi người cha là cha biết ngay, lần này khẳng định không phải vấn đề nhỏ. Cha không hiểu lắm về trung y, nhưng mẹ con nghiên cứu trung y lâu như vậy, ít nhiều cha cũng biết những kiến thức phổ thông, hành châm ở huyệt càng trọng yếu, bệnh tình càng nặng.

Lúc Trương Dương rút châm, Trương Khắc Cần cũng cảm giác có vấn đề.

Tuy nói chỉ có bốn cây châm, nhưng đều là huyệt ở đầu, lúc đó ông liền hiểu, lần này vấn đề của mình tuyệt đối không nhỏ.

Chỉ là lúc ở bệnh viện đông người, ông không tiện hỏi. Hiện tại trong phòng đọc sách chỉ có hai cha con, ông mới hỏi.

Trương Khắc Cần dù sao cũng là người lăn lộn trong quan trường cả đời, rất dễ phát hiện ra vấn đề từ những tình tiết nhỏ, lại càng không cần nói là vấn đề của chính mình.

Trầm ngâm một hồi, Trương Dương mới lên tiếng:

- Cha, cha không phải lo, tình trạng của cha hiện giờ là trầm độc bùng phát, giống như thời kì ủ bệnh kết thúc tới lúc bùng phát, chỉ cần tìm ra trầm độc là gì, sẽ không sao nữa.

Trương Khắc Cần nhìn ra vấn đề, Trương Dương muốn giấu e cũng không giấu được, chỉ có thể nói thật.

Nếu không nói, phỏng chừng Trương Khắc Cần càng nghĩ ngợi, như vậy càng không tốt, đối với bệnh nhân mà nói, không biết bệnh, còn đáng sợ hơn biết rồi, còn dễ gây tâm bệnh.

- Trầm độc bùng phát, cái gì là trầm độc?

Trương Khắc Cần khẽ nhăn mày lại, nhẹ giọng hỏi một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi