Trương Khắc Cần cũng không có bất kì biểu hiện kinh hoàng nào, ngược lại rất bình tĩnh.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn ông, lại chậm rãi nói:
- Trầm độc là độc lúc trước trúng, rất nhẹ, không nguy hại lắm, nhưng độc tính rất lợi hại, cho nên ẩn trong cơ thể, cha có thể nhớ lại xem, trước đây có từng trúng độc lần nào không?
Trương Dương hiện tại không tra ra rút cục Trương Khắc Cần trúng độc gì, hỏi thêm một chút, cũng có tác dụng hỗ trợ hắn trị liệu.
Suy nghĩ một lúc, Trương Khắc Cần mù mờ nói:
- Từ sau khi con sinh ra, công việc của cha luôn bận rộn, tiếp xúc với rất nhiều thứ, nhưng tiếp xúc với độc gì thì cha không rõ.
- Trong khoảng 12 đến 10 năm trước, trong hai năm này cha có ấn tượng gì không?
Trương Dương lại hỏi, hắn hiện tại chỉ có thể đoán trầm độc của Trương Khắc Cần là trúng trong khoảng hai năm đó.
- Không, không có bất kì ấn tượng gì.
Qua một lúc, Trương Khắc Cần lắc đầu, chuyện mười mấy năm trước, ông không nhớ rõ, lại càng không nói chuyện trúng độc gì đó.
Độc rất nhẹ, ông thật sự không có ấn tượng gì.
- Con biết rồi, cha không phải lo, con sẽ mau chóng điều tra ra cha trúng độc gì, chỉ cần tìm ra độc tố, là có thể trị tận gốc.
Trương Dương cũng biết, dựa vào trí nhớ của Trương Khắc Cần thì rất khó điều tra ra ông trúng độc gì. Dù sao cũng là độc tố trước kia chưa từng bùng phát, đối với thứ không có cảm giác người ta sẽ thường không để ý.
Trương Khắc Cần nhìn Trương Dương lại nói:
- Tình hình của cha, có ảnh hưởng gì tới công tác không?
Trương Dương hơi ngạc nhiên nhìn ông, trong lòng lại thở dài.
Biết mình trúng độc, Trương Khắc Cần lại lo chuyện công việc đầu tiên, thật giống trước kia. Ông trước kia cũng luôn đặt công việc lên hàng đầu, mà xem nhẹ mẹ con họ, dẫn tới Trương Dương trước kia có ấn tượng xấu trong đầu.
Cũng may Trương Dương không như trước kia, hắn cũng hiểu được chuyện này.
- Lọ thuốc này, mỗi ngày uống một viên, nếu là công việc bình thường, chỉ cần không mệt thì không sao.
Trương Dương lấy ra một lọ thuốc, đây là giải độc hoàn.
Trúng độc bình thường, dùng một viên giải độc hoàn là có thể giải được, giống như trúng độc tập thể hôm đám cưới, và chuyện trúng độc trong quán cơm ở bệnh viên nhân dân huyện Liệt Sơn, Trương Dương đều dùng giải độc hoàn cứu người.
Tình hình của Trương Khắc Cần có chút khác, ông là trầm độc bùng phát, độc tố không nhiều lắm, nhưng độc tính rất mạnh, chỉ trông vào giải độc hoàn thì không thể chữa khỏi, nhiều nhất chỉ có thể áp chế.
Nghe xong lời Trương Dương, Trương Khắc Cần dường như thoáng thoải mái hơn, nhẹ nhàng gật đầu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Có thể tiếp tục công việc là tốt, vị trí này của ông, mỗi ngày đều bận không hết việc, thật không thể chất đống công việc, sau này sẽ ảnh hưởng lớn.
Dù sau hiện nay ông cũng là người cầm lái của cả một tỉnh.
Mà lần này, Trương Khắc Cần lại một lần nữa cảm nhận được lợi ích của việc có một thần y ở bên cạnh. Cũng khó trách Tề lão, Kiều lão đều có vài phần kính trọng đối với Trương Dương. Thần y chân chính như vậy, thời khắc mấu chốt sẽ có thể giúp họ rất lớn.
Từ phòng sách đi ra, Trương Dương trực tiếp về phòng mình.
Tầng một của tỉnh ủy rất lớn, bình thường một mình Trương Khắc Cần ở cũng trống trải, Trương Dương hoàn toàn có thể ở lại, hiện tại cơ thể Trương Khắc Cần không khỏe, Trương Dương định sẽ tạm thời ở đây.
Long Phong, Truy Phong cũng ở lại. Long Phong còn dễ, không biết ngày mai mọi người nhìn thấy Truy Phong thì sẽ nghĩ thế nào, thời đại này không hay nuôi ngựa trong thành phố.
Trở lại phòng, nhân lúc Mễ Tuyết tắm rửa, Trương Dương lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, bên kia truyền tới một giọng cười sang sảng:
- Dương Dương, lâu lắm cháu không gọi điện cho cậu.
- Cậu, cháu có việc cần nhờ cậu giúp.
Giọng Trương Dương không cao, nghe rất bình tĩnh, bên kia hơi sững sờ lập tức nói:
- Chuyện gì?
Cú điện thoại này Trương Dương gọi cho Trương Vận An, tuy Trương Vận An ở thôn núi, nhưng cũng may có điện thoại, không đến nỗi bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Cũng may ông ấy có điện thoại, nếu không lần này Trương Dương phải đích thân đi một chuyến.
Nói qua về tình hình Trương Khắc Cần, đầu dây bên kia im lặng, hiển nhiên Trương Vận An cũng không ngờ Trương Khắc Cần lại xui xẻo như vậy, trên người có trầm độc, bạo phát sau nhiều năm như vậy.
- Dương Dương, tứ tầng nội kình là có thể phân biệt được trầm độc, y thuật của cháu không thể kém cậu, sao còn cần cậu hỗ trợ?
Một lúc sau, bên kia đầu dây mới truyền đến tiếng nói, trong giọng nói còn có chút nghi hoặc.
Sau khi đạt nội kình tứ tầng, là có thể dùng sức mạnh nội kình kết hợp với y thuật của Trương gia, dò xét trầm độc trong máu rút cục là độc tố gì. Vốn Trương Dương có thể làm được, đáng tiếc hắn sử dụng phương pháp đâm huyệt, hiện tại là thời điểm thực lực suy yếu, không làm được chuyện này.
Nhiều nhất là một tháng nữa thực lực của hắn mới có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng cơ thể Trương Khắc Cần không chắc sẽ chống đỡ được lâu như thế, Trương Dương cũng chỉ có thể mời cậu mình tới hỗ trợ.
- Tình huống của cháu có chút đặc thù, cậu tới sẽ biết, ông ngoại có nhà không, cháu có chuyện rất quan trọng phải nói với hai người.
Trương Dương cười khổ, sự việc như này không nói qua điện thoại được, chi bằng đợi Trương Vận An tới thì giải thích.
Hỏi Trương Đạo Phong có nhà không, là Trương Dương định nói chuyện bí tịch của Hoàng gia cho ông biết, chuyện lớn như vậy cần họ biết, huống chi Trương Dương còn nghi hoặc về huyết hồ đan.
Trương Đạo Càn biết sự tồn tại của huyết hồ đan, không biết Trương Đạo Phong liệu có cũng biết không.
- Ông ngoại không có nhà, nhưng cậu có thể liên lạc với ông, cháu ở Trường Kinh đợi bọn cậu, ngày mai cậu sẽ xuất phát.
Trương Vận An không hỏi nhiều, Trương Dương đã nói tình huống đặc thù, vậy khẳng định có chuyện khác, đợi đến nơi sẽ biết.
Sau khi nói xong với Trương Vận An, Trương Dương cúp điện thoại.
Mễ Tuyết lúc này đã đi ra, hai người đã mấy ngày không gặp, cũng coi như tiểu biệt thắng tân hôn.
Đáng tiếc chuyện Trương Khắc Cần bị trúng độc ảnh hưởng tới tâm trạng của họ, buổi tối đều ngủ sớm.
Trương Khắc Cần quả nhiên là người không chịu ngồi yên, buổi sáng ăn sáng xong liền đi làm, Trương Dương hiểu rõ nhất tình trạng của Trương Khắc Cần, chỉ đi làm thì không có vấn đề gì lớn, đừng làm quá sức là được.
Sự mệt nhọc này là chỉ mệt về thể lực.
Công việc của Trương Khắc Cần, muốn để ông làm việc mệt nhọc về thể lực cũng không dễ.
Điều khiến Trương Dương không ngờ chính là, Trương Vận An đến Trường Kinh vào buổi tối, ông trực tiếp đi máy bay tới, trầm độc bạo phát không phải việc nhỏ, ông hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, cho nên tới với tốc độ nhanh nhất.
Trương Dương trực tiếp lái xe tới sân bay đón ông, Trương Vận An tới sớm một chút cũng tốt, như vậy có thể khiến Trương Dương biết được Trương Khắc Cần rốt cục mắc bệnh gì sớm hơn.
- Cậu.
Từ xa, Trương Dương vẫy tay với Trương Vận An. Trương Vận An mặc áo khoác trắng, lúc này nhìn như một trí thức, rất có khí chất.
Trên thực tế, trình độ văn hóa của mỗi thế hệ Trương gia đều không thấp, làm nghề y cần có cơ sở văn hóa rất sâu. Không phải chỉ đơn giản là biết vài chữ là được, Trương Vận An lại sống ở thế tục lâu như vậy, bản thân lại là cường nhân tứ tầng, trên người có chút khí chất là chuyện dễ hiểu.
Trương Vận An ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Trương Dương còn hơi mỉm cười.
Trương gia may mắn, sau khi hai đứa con trai chết bất đắc kì tử, lại xuất hiện Trương Dương huyết mạch của Trương gia, còn là một thiên tài tuyệt thế.
Tuy là huyết mạch bên ngoại, nhưng Trương Vận An cũng rất vui mừng. Ít nhất sự truyền thừa của Trương Dương vẫn có, hơn nữa rất có thể càng ngày càng huy hoàng.
- Dương Dương, sau khi đính hôn cháu có chút béo lên.
Trương Vận An cười vỗ vai Trương Dương, Mễ Tuyết bên cạnh lại đỏ mặt cúi đầu.
Lời này của ông rất dễ khiến người ta nghĩ theo ý khác.
Cái vỗ này, khiến sắc mặt Trương Vận An biến đổi mạnh mẽ. Ông cảm thấy nội kình của Trương Dương rất không ổn định, hơn nữa vô cùng suy yếu, thực lực hiện tại chỉ nhị tầng.
- Dương Dương?
Nhíu lông mày, ông đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bật thốt kêu lên:
- Cháu sự dụng phương pháp đâm huyệt?
Phương pháp đâm huyệt kích phát tiềm lực của Trương gia, Trương Vận An đương nhiên biết. Tình trạng hiện nay của Trương Dương rất giống sự thoát lực sau khi kích thích tiềm lực, cho nên ông mới hỏi như vậy.
Trương Dương khẽ gật đầu, Trương Vận An nhìn Mễ Tuyết bên cạnh, kìm lại không hỏi thêm.
Sự việc như vậy, nói thêm thì sẽ lại liên quan tới việc người tu luyện, Mễ Tuyết chỉ là người thường, tạm thời không nên cho cô biết.
Cũng may Mễ Tuyết còn đang lo đỏ mặt, không để ý bọn họ đang nói gì.
Đón được Trương Vận An, Trương Dương trực tiếp dẫn ông về khu nhà cho cán bộ Tỉnh ủy, tình huống của Trương Khắc Cần, tạm thời hắn chỉ có thể ở lại đây.
- Dương Dương, rốt cuộc có chuyện gì, với thực lực của cháu, lại dùng tới cái này?
Trên xe, Trương Vận An trực tiếp dùng truyền âm nhập mật, hỏi Trương Dương một câu.
Truyền âm nhập mật là mánh khóe chỉ cường nhân tứ tầng mới có, Trương Dương đã không còn nội kình tứ tầng, hiện tại cũng không dùng được cách đó.
- Cậu, về nhà cháu sẽ kể tỉ mỉ cho cậu.
Có Mễ Tuyết ở đây, nói những điều này không tiện, vì Trương Dương không thể dùng truyền âm để trao đổi, Trương Vận An chỉ có thể gật đầu.
Không bao lâu, xe liền về tới nhà, Trương Khắc Cần cũng biết anh vợ tới, cố ý chuẩn bị một bữa tối phong phú.
Tâm tình của ông rất tốt, không buồn bực vì trúng độc, càng không có vẻ khủng hoảng như những người khác khi không biết mình trúng độc gì, hết thảy rất bình thường.
- Mễ Tuyết, cháu đi vào trước, cậu lấy ít đồ.
Tới nơi, Trương Dương vừa dừng xe xong, Trương Vận An đột nhiên nói với Mễ Tuyết một câu, ông hiện tại rất quan tâm tới tình hình của Trương Dương, đã không kiên trì nổi chờ tới lúc vào nhà.
- Được ạ, hai người cũng nhanh lên.
Mễ Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe, đi vào nhà.
Mễ Tuyết vừa đi, Trương Vận An liền cầm lấy cánh tay Trương Dương, giữ mạch hắn, nhíu mày hỏi:
- Trương Dương, nói mau, rút cục là chuyện gì?
Căn cứ vào mạch đập, Trương Vận An càng rõ thêm, Trương Dương đích xác đã sử dụng phương pháp đâm huyệt, hơn nữa còn vừa sử dụng được mấy ngày.
Cường nhân nội kình tứ tầng sử dụng phương pháp kích thích tiềm lực này, vậy khẳng định là gặp kẻ thù mạnh hơn.
- Là thế này, cháu gặp một ma đầu ở Hàng Thành…
Trương Dương khóe miệng có chút bất đắc dĩ, đơn giản kể lại chuyện Sở Vân Thiên. Hắn chỉ nói có ma đầu ở Hàng Thành tấn công, tạm thời chưa nói việ của Hoàng gia.
Trương Khắc Cần và Mễ Tuyết đều đang chờ, thời gian không đủ, trên xe cũng không tiện nói những chuyện này.
Ngay cả như vậy, nghe thấy Trương Dương nói hắn diệt một cường nhân ma đạo tứ tầng trung kì ở Hàng Thành, Trương Vận An cũng trợn mắt há mồm, ngây ngẩn ngồi đó rất lâu.