THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1202

“Là pháp khí sao?”, đám đông mặt ai nấy đều không thể ngờ tới. Cho dù bọn họ không có hiểu biết gì về lĩnh vực này thì cũng biết đây không phải là một món đồ tầm thường.

Đường An mắt sáng lên, cười nói: “Cậu Ngô vận may tốt thật. Viên đá này Đường Môn chúng tôi đã thu thập nhiều năm, nhưng chưa từng mở hết ra. Thật không ngờ bên trong còn có một món pháp khí”.

Ngô Bình vẫy tay một cái, Phong Yêu Hoàn lại rơi vào lòng bàn tay anh.

Ngô Bình bình thản nói: “Hời rồi”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn vẻ mặt càng khó coi hơn trước. Ban nãy bọn họ mắng Ngô Bình là đồ ngốc, bỏ ra sáu tỷ tệ để mua một cục đá nát. Bây giờ chẳng khác nào bị tát thẳng vào mặt.

Đường Băng Vân cười tươi như hoa, hỏi: “Chồng à, Thứ này rốt cuộc là gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đây là một món pháp khí từ thời Tiên quốc, được gọi là Phong Yêu Hoàn. Nó có thể phong ấn yêu ma quỷ quái, là một món linh khí thượng phẩm”.

“Cái gì? Linh khí thượng phẩm?”, đột nhiên có một người hiểu đạo thốt lên, sau đó lập tức lao tới muốn nhìn kỹ hơn chiếc vòng.

Một người khác nhỏ tiếng hỏi: “Linh khí thượng phẩm là gì vậy? Rất đắt tiền hay sao?”

Người hiểu đạo kia cảm thán: “Linh khí thượng phẩm thường chỉ có ở Tiên giới. bên ngoài đã hơn một trăm năm chưa từng xuất hiện linh khí thượng phẩm. Thứ này là vô giá, nhưng nếu nhất định phải định cho nó một cái giá thì có thể dùng giá của một pháp khí khác để tham khảo. Mười lăm năm trước ở Đa Bảo Các đã đấu giá một linh khí hạ phẩm. Giá khởi điểm là một nghìn đồng tiền bùa!”

“Tiền bùa đó là thứ gì vậy?”, mấy người xung quanh ù ù cạc cạc.

Người kia đáp: “Tiền bùa là loại tiền thông dụng ở thời Tiên quốc. trên thị trường, một đồng tiền bùa có thể được mua với giá một trăm triệu tệ. Nhưng thực tế, không có ai muốn đem loại tiền bùa quý giá này đổi thành tiền trên thị trường bây giờ”.

Lúc này, người ân hận nhất là Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân. Xuất thân từ hai thế gia võ học, họ thừa hiểu giá trị của linh khí thượng phẩm. Đừng nói là sáu tỷ tệ, dù có là sáu trăm tỷ tệ cũng không mua được món linh khí như vậy!

Đặc biệt là Âu Dương Kim Tôn thì tiếc đến xanh cả ruột. Tại sao gã lại không kiên trì theo đến cùng kia chứ? Nếu như vậy thì không chỉ vượt mặt Ngô Bình mà còn lời được một món linh khí thượng phẩm!

Ngô Bình đặt chiếc vòng vào tay Đường Băng Vân, nói: “Băng Vân, chiếc vòng này anh tặng lại cho em. Có nó rồi, em sẽ không còn phải sợ lũ tà ma nữa”.

Đám đông chấn động, thứ có giá trị khủng như vậy mà có thể dễ dàng đem tặng? Vậy có thoáng quá không?

Đường Băng Vân vô cùng vui vẻ, nhìn chiếc vòng trên tay đáp: “Cảm ơn chồng yêu”.

Đường An cười ha ha nói: “Chúc mừng cậu chủ Ngô. Báu vật đã tìm được chủ nhân. Xem ra cậu chủ Ngô là người rất may mắn”.

Đám con rể tương lai của Đường Môn giờ đã ỉu xìu, không cả dám ngước mắt lên nhìn anh. Nhân tiên, hơn nữa còn vừa mua được một món linh khí. Người như vậy bọn họ không thể so kè.

Đường An tiếp tục nói: “Các vị, tiếp theo đây, một số đệ tử của Đường Môn chúng tôi muốn tới làm quen với các vị. Nếu họ có nhờ giúp đỡ thì mong các vị đừng từ chối, chúng tôi vô cùng cảm tạ. Dù gì sau này cũng là người một nhà rồi”.

Mọi người đều biết màn này là để kiểm tra gia thế và mạng lưới quan hệ của họ.

Rất nhanh sau đó, vài chục đệ tử Đường Môn đi tới, đều là những người trẻ tuổi. Nhỏ nhất thì mười bảy mười tám, lớn thì ngoài hai mươi, có cả nam cả nữ.

Một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đang khóc lóc rất đáng thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi