THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1740

Lúc Ngô Bình thấy sắp đến Đường Môn, phát hiện một ngày của Đại Tiên Giới cũng có hai mươi bốn tiếng thì bèn hỏi: “Ông Thần, hình như mặt trời và mặt trăng của Đại Tiên Giới không giống với bên ngoài”.

Anh cảm thấy ánh sáng mặt trời và mặt trăng ở đây đều có chứa linh lực.

Thần Chiếu: “Mặt trời và mặt trăng cũng vậy thôi, chỉ có điều mặt trời và mặt trăng mà chúng ta nhìn thấy ở tọa độ cao, cái này liên quan đến lý thuyết rất thâm sâu, tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ là nghe người ta nói vậy thôi”.

Ngô Bình: “Đại Tiên Giới đúng là một nơi tuyệt vời”.

Sau khi vào Vạn Long Lĩnh, Ngô Bình mới đi một đoạn thì bỗng dừng lại. Trước mặt là một vùng đá lổm chổm, cỏ mọc um tùm, một con rắn khổng lồ dài hơn hai mươi mét, hoa văn ngũ sắc đang nằm khoanh mình, đôi mắt như hai cái đèn lồng lạnh lùng nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu chằm chằm.

Bên cạnh con rắn khổng lồ có một đống xương trắng, nhìn kĩ thì thấy bên trong có xương người và cả xương thú.

Thần Chiếu chau mày, nói: “Chủ nhân cẩn thận đấy, con rắn này đã thành tinh, khu vực xung quanh trong phạm vi một vạn bước đều là trường vực của nó”.

Không cần Thần Chiếu phải nói, Ngô Bình cũng đã cảm nhận được không khí xung quanh có một luồng sức mạnh vô hình đang trói chặt lấy cơ thể mình.

“Con rắn này to gan nhỉ, nó không nhận ra ông là Đại Tiên sao?”

Thần Chiếu: “Nếu chúng ta có thể phá được trường vực của nó thì nó sẽ không tấn công chúng ta. Nếu chúng ta không thể thì chứng tỏ thực lực của chúng ta yếu hơn nó, nó sẽ ăn chúng ta mà không cần do dự”.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn thấu vạn vật thì phát hiện con rắn khổng lồ đó phát ra một trường lực, bao trùm hết phạm vi cả chục nghìn mét. Loại trường lực này có tác dụng khá giống với trường quỷ thần mà anh luyện, có điều uy lực mạnh hơn rất nhiều.

Miệng của con rắn khổng lồ ngậm một viên ngọc, có vẻ như trường lực cực mạnh đó được phát ra từ đó.

“Hả?”. Mắt Ngô Bình sáng rỡ lên, anh lập tức gọi Nhân Bì Viêm Dương ra và hỏi: “Viêm Dương, ngươi có thể giết con rắn đó không?”

Viêm Dương gật đầu: “Được ạ, chủ nhân”.

Ngô Bình: “Đi đi, giết nó đi”.

Viêm Dương đột nhiên hành động, lao về phía con rắn khổng lồ nhanh như một tia chớp. Có điều, lúc nó còn cách con rắn khổng lồ tầm mười mét thì tốc độ của nó đã chậm lại. Càng đến gần con rắn khổng lồ thì trường lực càng mạnh, đến cả cao thủ như Viêm Dương cũng phải rất mất sức.

Dường như con rắn khổng lồ rất bất ngờ, nó cảm nhận thấy nguy hiểm, ngước cái đầu to lên cao và thè lưỡi, chuẩn bị tư thế tấn công.

Da người của Viêm Dương đột ngột biến to ra, bao bọc lấy con rắn chỉ trong chớp mắt sau đó siết mạnh.

“Răng rắc!”

Tiếng gãy vang lên, đầu rắn nát vụn, thân rắn từ từ mềm nhũn ra, sau đó không còn động đậy. Tiếp sau đó, trường vực biến mất, Ngô Bình mới đi về phía con rắn khổng lồ.

Da người dãn ra, trở về kích thước bình thường như ban đầu. Đầu rắn đã dẹp lép, mắt bị ép tới vỡ toác, vô cùng thê thảm.

Ngô Bình gỡ miệng rắn ra, lấy ra một viên ngọc đen từ bên trong, viên ngọc to bằng nắm tay nhưng cực kỳ nặng, nếu không phải nhờ anh có thần lực thì đã không cầm vững rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi