THẦN Y TRỞ LẠI

 

Chương 1741

Thần Chiếu hỏi: “Chủ nhân, đấy là thứ gì thế?”

Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Thứ này gọi là mật trận, lúc bố trí trận pháp trọng lực sẽ dùng đến nó”.

Thần Chiếu: “Hèn gì trường vực của con rắn này lại mạnh đến thế, thì ra là nhờ ngoại lực”.

Ngô Bình cất mật trận trọng lực vào, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, móc lấy yêu đan từ thân rắn. Viên yêu đan to bằng quả táo, bên trong có một con rắn nhỏ đang bơi lội.

Anh cất yêu đan rồi tiếp tục lên đường. Trên đường đi anh gặp phải rất nhiều trùng độc, có con cua to bằng chiếc xe hơi, cũng có con rết to bằng toa tàu hỏa, còn có những con mũi hung dữ to hơn cả con người.

Có vài thứ đến cả Thần Chiếu cũng không dám động đến, bọn họ quyết định chỉ bay trên trời.

Không bao lâu, Ngô Bình và Thần Chiếu đáp xuống một thung lũng khá rộng, bên trong thung lũng có xây một số nhà cửa, sân vườn.

Ngô Bình vừa đáp đất thì liền có một bóng người xông đến, đấy là Đường Hi trưởng lão, ông ấy mỉm cười, nói: “Thiếu tôn, cuối cùng thì cậu cũng đã đến”.

Ngô Bình nói: “Đường Hi trưởng lão, tôi vẫn chưa phải là thiếu tôn, gọi tôi là Ngô Bình được rồi”.

Đường Hi nói: “Cậu trở thành thiếu tôn chỉ là chuyện sớm muộn, Canh Tổ đang họp trong điện, tôi dắt cậu qua đó”.

Mấy người họ đi ngang qua một quảng trường nhỏ mới xây, đi một đoạn thì vào trong đại điện. Cửa sổ của đại điện vẫn chưa được lắp thì đại điện đã được dùng rồi.

Lúc này, rất nhiều nhân vật cấp cao của Đường Môn đều có mặt, Đường Thái Canh ngồi ở giữa, Đường Thiên Tuyệt đứng bên cạnh, bọn họ đang bàn luận chuyện gì đó.

Ngô Bình vừa vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Đường Thái Canh cười nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, nào, đến ngồi bên cạnh tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Chào môn chủ Canh Tổ”.

Đường Thiên Tuyệt mỉm cười, nói: “Ngô Bình, đang có chuyện muốn nói với cháu, mau ngồi xuống đi”.

Ngô Bình liền ngồi xuống bên trái Đường Thái Canh, còn Đường Thiên Tuyệt thì ngồi bên phải. Anh có thể ngồi vào vị trí đó chứng tỏ vị trí của anh trong lòng Đường Thái Canh không thấp hơn Đường Thiên Tuyệt.

Đường Thái Canh vốn dĩ đang nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì không nói nữa mà hỏi: “Cậu lại đột phá nữa rồi à?”

Ngô Bình: “Canh Tổ, tôi vừa trải qua tiểu thoái bệnh”.

Đường Thái Canh mỉm cười, nói: “Tốt lắm, hi vọng cậu sớm ngày thành Đại Tiên”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ cố gắng”.

Đường Thái Canh gật đầu, nói: “Lúc nãy bọn ta đang nói chuyện Bảng Nhân Tiên. bảng Nhân Tiên ba năm được tổ chức một lần sắp diễn ra, cậu có hứng thú tham gia không?”

Ngô Bình chớp mắt, nói: “Canh Tổ, tôi từng nghe nói về Bảng Nhân Tiên, sau khi tham gia thì sẽ có được lợi ích gì?”

Đường Thái Canh: “Bảng Nhân Tiên là ngày hội lớn mà tất cả tu sĩ cảnh giới nhân tiên trong Đại Tiên giới cũng như ngoài cảnh giới Viêm Longđều có thể tham gia. Nếu có thể giành được giải thì không chỉ được thưởng hậu hĩnh mà còn có thể được một vài thế lực đỉnh cao chú ý đến”.

Đường Thiên Tuyệt: “Ý của Canh Tổ là căn cơ của Đường Môn chúng ta còn yếu, muốn nhanh chóng đứng vững ở Đại Tiên giới thì nhất định phải dựa vào một thế lực nào đó. Nếu như cháu có thể lọt vào top mười của Bảng Nhân Tiên thì có thể nhẹ nhàng bước chân vào những môn phái cao cấp nhất. Vậy thì Đường Môn cũng sẽ được hưởng lợi theo”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi