THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1762

Bây giờ người nhà họ Đường có thể đi vào Địa Tiên Giới cực kỳ ít nên đa số vẫn ở bên ngoài.

Hai người xuất hiện ở Đường Gia Bảo, họ thấy trên đường hầu như không có bóng người, nhà nào cũng đóng cửa.

Ngô Bình thấy khá kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, họ đi đến sân nhà họ Đường trước.

Vừa bước vào cổng, Ngô Bình cảm thấy không đúng lắm. Lần trước lúc anh đi, trong sân còn rất nhiều người giúp việc nhưng lúc này trong đây không có một ai cả.

Đường Băng Vân cực kỳ khó chịu, ra ngoài gọi người. Vừa đi được mấy bước, một bóng người bước vào, là Lam Thủy Nguyệt – phu nhân quỷ quyệt.

Lam Thủy Nguyệt đặt ngón tay lên miệng thấp giọng nói: “Vào nhà hẵng nói”.

Bà ta kéo hai người vào phòng, thấp giọng nói: “Hai ngày nay nhà họ Đường liên tục xảy ra chuyện kỳ lạ, đã có mười mấy người chết, tôi đã cho tất cả người giúp việc nghỉ kỳ nghỉ dài rồi”.

Đường Băng Vân nhíu mày: “Xảy ra chuyện kỳ lạ? Sao tôi lại không biết?”

Lam thủy Nguyệt cười khổ: “Lẽ nào cô không nhận ra sao? Bây giờ Đường Gia Bảo chỉ có thể vào, không thể ra. Hễ ai muốn ra ngoài thì đều sẽ chết”.

Ngô Bình rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Phu nhân, rốt cuộc chuyện là thế nào, nói rõ ràng cho tôi nghe xem”.

Lam Thủy Nguyệt nói hết tình hình bà ta biết.

Khoảng tối ba ngày trước, Đường Gia Bảo vẫn như bình thường, đột nhiên trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng hét thảm thiết.

Không ít cao thủ chạy đến chỗ xảy ra chuyện, đó là nơi cách cổng Đường Gia Bảo không xa, một cao thủ Tiên Thiên đã chết. Thất khiếu của người đó chảy ra máu đen, da thịt thối rữa, đôi mắt cũng thế như thể đã chết từ rất lâu rồi.

Đường Gia Bảo lập tức truy tìm hung thủ nhưng không có manh mối. Mãi đến khi một người khác muốn ra ngoài xử lý công việc, kết quả người đó vừa bước đến gần cổng đột nhiên hét lên, sau đó cả người bị thiêu đốt trong ngọn lửa màu đen.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, người đó đã bị thiêu chỉ còn lại đống tro.

Sau đó lại có mấy người chết trong tình trạng khác nhau vì muốn ra khỏi Đường Gia Bảo: có người nghẹt thở chết, có người trúng độc, người thì xương toàn thân bị đứt gãy, lục phủ ngũ tạng hư hại… toàn bộ đều rất thảm.

Sau khi người thứ mười ba chết, mọi người đều không dám ra khỏi Đường Gia Bảo nữa, trong khi đó người bước vào thì lại bình an vô sự nhưng nếu muốn ra ngoài thì chắc chắn sẽ chết.

Nghe Lam Thủy Nguyệt nói xong, Ngô Bình như suy nghĩ đến điều gì hỏi: “Người muốn ra ngoài Đường Gia Bảo khi đi đến chỗ cách Đường Gia Bảo bao xa mới bắt đầu tình trạng đó?”

Lam Thủy Nguyệt: “Khoảng ba mươi mét”.

“Nếu không đi cửa chính, trèo tường ra ngoài thì sao?”

Lam Thủy Nguyệt: “Không có tác dụng. Một khi trèo tường thì sẽ bị đột tử. Trong mười ba người, bốn người chết như thế”.

Ngô Bình: “Nói thế thì gia chủ vẫn chưa biết chuyện này?”

“Ừ, không thể đưa tin tức ra ngoài, tất cả điện thoại và di động của Đường Gia Bảo đều không thể sử dụng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi