THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1761

Ngô Binh vẫn luôn ở bên cạnh, anh cười nói: “Mau tắm đi, em thối quá đi thôi”.

Đường Băng Vân hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.

Mười phút sau, cô ấy mặc áo choàng tắm bước ra, dáng người rõ ràng đẹp hơn, ngực cũng to hơn trước, eo thon thả hơn, làn da mịn màng hơn. Cả người cô ấy tỏa ra hương thơm thoang thoảng, cực kỳ quyến rũ.

Ngô Bình thầm cảm thấy ngạc nhiên, hiệu quả của thánh quả hoàng kim đúng là quá tốt.

Anh nói: “Băng Vân, bây giờ anh truyền lại đoàn thể thuật Bát Cực cho em”.

Trước đó anh sợ Đường Băng Vân không luyện được đoàn thể thuật này, nhưng chỉ dạy những cái đơn giản. Bây giờ anh có thể yên tâm để Đường Băng Vân tu luyện đoàn thể thuật Bát Cực toàn vẹn rồi.

Sau khi được Ngô Bình hướng dẫn, tu vi của Đường Băng Vân tăng lên nhanh chóng.

Đường Băng Vân vẫn còn đang cố gắng tu luyện, một luồng khí tức rất mạnh truyền đến từ cách đó không xa.

Ngô Bình đứng lên cười nói: “Canh Tổ đột phá rồi!”

Quả nhiên không lâu sau, xung quanh bắt đầu có người chạy tới. Rất nhanh đã có người đến báo tin Đường Thái Canh thành công thăng cấp lên cảnh giới Tiên Ngũ, trở thành tu sĩ Linh Biến, ý niệm thay đổi, sức chiến đấu cũng được nâng lên.

Nửa tiếng sau, Đường Thái Canh và Đường Thiên Tuyệt đến gặp Ngô Bình.

Chỉ thấy Đường Thái Canh mặt mày hớn hở, khí tức xung quanh mạnh hơn trước gấp mấy lần. Không khí xung quanh lão liên tục được tạo ra, biến đổi ra đủ loại vũ khí. Đây chính là khả năng suy nghĩ thay đổi.

Ngô Bình bước đến đón cười nói: “Chúc mừng Canh Tổ”.

Đường Thái Canh bật cười “ha ha” nói: “Ngô Bình, tôi đến cảm ơn cậu”.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Ngô Bình, nếu không nhờ Hài Linh Đan mà câu đưa, Canh Tổ không thể đột phá. Ông đại diện cho nhà họ Đường tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đến cháu”.

Nói rồi ông ấy – gia chủ của nhà họ Đường cúi đầu thật thấp với Ngô Bình.

Ngô Bình hoảng hốt tránh đi nói: “Không dám nhận, gia chủ, Canh Tổ, không cần như thế”.

Đường Thái Canh cười nói: “Hài Linh Đan này là vật vô giá với tôi, nhiều thì tôi không có những tiền bùa này thì cậu nên nhận”.

Lão đưa một cái túi da màu xám cho Ngô Bình, Ngô Bình nhận lấy, bên trong có hơn sáu trăm tiền bùa, trông có vẻ là tài sản của Đường Thái Canh.

Anh cười nói: “Canh Tổ, tôi cũng là một thành viên của nhà họ Đường, sao có thể nhận tiền của ông? Hay là thế này, sau này Canh Tổ gặp được dược liệu nào thì để lại giúp tôi”.

Đường Thái Canh bật cười, lão cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, tôi sẽ nhớ ơn này của cậu”.

Sau đó lão nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cháu đưa Ngô Bình về Đường Gia Bảo, dẫn cậu ấy đến động tiên để thử vận may, À phải rồi, sau này chuyện của nhà họ Đường, ngoài Thiên Tuyệt, Ngô Bình cũng có quyền quyết định. Nếu ai không phục, bảo người đó đến tìm ông”.

Đường Băng Vân cười nói: “Vâng”.

Ngô Bình đã lâu không ra ngoài, hôm đó anh rời đi Địa Tiên Giới cùng với Đường Băng Vân, Thần Chiếu không ở đó, anh bèn để lại mảnh giấy ghi chú ở nhà họ Đường, bảo ông ấy đi tìm anh sau khi trở về.

Anh vốn dĩ muốn đi đến Quỷ Môn Quan nhưng cũng không biết nơi đó, cũng không biết có nguy hiểm gì không, cân nhắc hồi lâu anh quyết định qua một khoảng thời gian nữa hẵng tính.

Đi khỏi Địa Tiên Giới, hai người vượt qua một đoạn ở núi Côn Luân, sau đó lên một chiếc máy bay bay thẳng đến Đường Gia Bảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi