THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1840

Hóa ra Diệp Thiên Tông biết tiên tửu của mình tai vạ khó tránh nên bèn lấy tiên tửu ra chia sẻ với hai sư đệ, như thế ông ấy còn có thể uống được một chút. Nếu ông ấy giấu không đem ra, chắc chắn sẽ bị Ngô Bình trộm mất, như thế ông ấy không được thưởng thức một giọt.

Ngô Bình bật cười nói: “Sư huynh, anh nên như thế lâu rồi chứ”.

Dĩ nhiên là rượu ngon, ba anh em cùng mở rượu thưởng thức.

Sau khi uống một hớp rượu, Ngô Bình nói: “Đại sư huynh, em thấy khoảng thời gian này anh hấp thụ hồn lực Tiên Thiên, thần hồn đã đủ mạnh rồi, em thấy có thể đột phá cảnh giới Địa Tiên rồi”.

Diệp Thiên Tông thở dài: “Dù sao tuổi của anh cũng đã lớn, cứ cảm thấy không có lòng tin”.

Ngô Bình: “Tuổi của sư huynh có thể lớn như sư phụ sao? Mấy ngày nay em mở hai thần khiếu, một linh khiếu giúp sư huynh”.

Diệp Thiên Tông ngạc nhiên: “Sư đệ, em có thể kích hoạt thần khiếu giúp anh?”

Ngô Bình bật cười: “Em tự có cách chứ. Nếu có thể khai thông năm linh khiếu là có thể cộng hưởng bằng linh khiếu; ba thần khiếu cũng có thể cộng hưởng bằng thần khiếu. Như thế thì sư huynh tấn công Địa Tiên Giới cũng nắm chắc hơn phần nào. Đến khi đó em sẽ truyền thêm cho sư huynh một bộ pháp môn Ngưng tụ nguyên thần”.

Sự khác biệt lớn nhất của địa tiên và nhân tiên nằm ở ở chỗ Địa Tiên có thể ngưng tụ nguyên thần. Nguyên thần là một loại năng lượng cao cấp hơn, có nó rồi mới được coi là “tiên nhân” thực thụ. Nhân tiên chỉ là một nửa tiên thôi.

Thực ra “võ hồn” mà Ngô Bình ngưng tụ được cũng có tác dụng tương tự như nguyên thần. Thế nên, sau này nếu anh thăng cấp lên địa tiên, quá trình sẽ vô cùng thuận lợi.

Diệp Thiên Tông mừng rỡ, ông ấy cảm khái: “Sư đệ, cậu đúng là phúc tinh của anh với Mộ Bạch, nào, bọn anh kính cậu!”

Ba vò rượu vào bụng, Ngô Bình chỉ vào hai vò tiên tửu mà nói: “Sư huynh, hai vò này em sẽ bảo quản giúp anh”.

Dương Mộ Bạch trợn mắt: “Sư đệ, hầm rượu nhà anh to lắm nhé, cứ để anh bảo quản”.

Ngô Bình phì cười: “Sư huynh, cất ở chỗ anh với cất ở chỗ em có khác gì nhau đâu?”

Dương Mộ Bạch không khỏi cười khổ, đúng thật, rượu của ông ấy gần như bị Ngô Bình khoắng sạch rồi, cất ở chỗ ông ấy với cất ở chỗ Ngô Bình chẳng khác gì nhau hết.

Khi rượu đã uống kha khá rồi, Diệp Thiên Tông mới cười bảo: “Hai vị sư đệ, có chuyện này chưa nói với các cậu, sáng nay anh đã xin từ chức với cấp trên, Thần Võ Ti ngày mai sẽ đổi đương gia”.

Ngô Bình giật mình: “Sư huynh, anh đang làm rất ổn mà, tại sao phải từ chức?”

Dương Mộ Bạch bật cười: “Không làm nữa thì thôi, như thế sau này sư huynh có thể chuyên tâm tu luyện, đợi khi thăng cấp lên địa tiên có thể tới Địa Tiên Giới cậy nhờ sư phụ”.

Ngô Binh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh khẽ thở dài: “Sư huynh, là vì em sao?”

Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Cũng không hẳn là vậy. Ba huynh đệ chúng ta đều là môn hạ của Đông Phật tiên sinh, đồng thời lần lượt chưởng quản Thiên Long, Thần Võ Ti và Tiên Cơ, cục diện như vậy rất dễ bị cấp trên kiêng dè. Thế nên, anh mới chủ động rời khỏi Thần Võ Ti”.

Ngô Bình chợt nhớ ra, trước đó Diệp Thiên Tông bảo mình tiếp nhận chức vụ của Long Thủ, xem ra ngay từ thời điểm đó ông ấy đã nghĩ xong cả rồi.

Thở dài một tiếng, anh nói: “Sư huynh hà tất phải làm vậy?”

Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ à, thực ra mấy năm trở lại đây, họ đã cho người chuyển lời tới anh, hi vọng anh có thể lui xuống. Nhưng anh vẫn luôn mặt dày mày dạn chiếm giữ vị trí này. Hiện giờ sư đệ đã là Long Thủ của Thiên Long, quyền hành lớn hơn anh. Có cậu ở đó, anh không cần thiết phải tiếp tục ngồi trên vị trí này nữa”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi