THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1866

Long Ấn: “Muốn vượt qua kiếp số này thì có thể nhờ duyên, nhờ nhân duyên chốn nhân gian mà hoá giải. Có thể Ngô giáo chủ chính là nhân duyên mà thánh tăng đang chờ đợi”.

Ngô Bình sững lại: “Tôi chính là nhân duyên mà thánh tăng đang đợi sao?”

Long Ấn gật đầu: “Thực ra nhiều năm trước thánh tăng đã có thể độ kiếp rồi, nhưng cứ trì hoãn đến giờ”.

Ngô Bình suy nghĩ, lẽ nào thánh tăng đã tiên đoán được rằng anh sẽ xuất hiện?

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước điện. Ngô Bình đang định đứng dậy thì người kia đã đi về phía anh trước. Người đó chính là Khương Tích.

Thấy Ngô Bình, Khương Tích nói: “Tôi tìm anh cả nửa ngày rồi”.

Ngô Bình bảo cô ấy ngồi xuống rồi nói: “Khương Tích, vị này là đại sư Long Ấn”.

Khương Tích liếc nhìn đại sư Long Ấn, sau đó không thèm đếm xỉa đến ông ấy.

Đại sư Long Ấn cũng không để bụng, cười nói: “Hân hạnh được gặp Khương thí chủ”.

Khương Tích nói: “Tôi lên mạng xem, giờ đã nói được ngôn ngữ của các người rồi”, lúc này Khương Tích đang nói tiếng Quan Thoại của Viêm Long. Phát âm rành mạch rõ chữ nghe rất chuẩn.

Ngô Bình cười đáp: “Quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, vừa học đã biết”.

Khương Tích đang định nói gì đó thì đột nhiên cau mày nói: “Ở đây có một loại năng lượng gì đó áp đảo nguyên thần của tôi!”

Ngô Bình giật mình. Trước đó anh cho rằng Khương Tích chỉ là con rối băng nên không quan sát kỹ. Giờ nhìn lại anh mới phát hiện ra tu vi của Khương Tích không hề thấp, ít nhất cũng phải là Địa Tiên cấp năm. Bảo sao mà bước vào đây khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Đan Châu nhìn thấy Khương Tích thì cười nói: “Chị à, chị xinh thật đấy”.

Ngô Bình liếc nhìn vị “thánh tăng” này một cái rồi hỏi: “Vậy cậu có muốn cưới cô ấy làm vợ không?”

Đan Châu đột nhiên xấu hổ, vội vã xua tay: “Không không, chị ấy trong sáng như đoá hoa sen trắng, chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa”.

Ngô Bình gõ lên đầu Đan Châu một cái rồi đáp: “Nhóc con biết nhiều thứ quá nhỉ”.

Long Ấn nhìn thấy động tác của Ngô Bình thì không khỏi đứng hình, trong lòng nghĩ thầm đây là thánh tăng đấy. Sao Ngô Bình lại dám gõ đầu thánh tăng cơ chứ?

Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng bước chân nặng nề. Ngô Bình cau mày, đứng dậy đi ra trước cửa điện.

Lúc này có một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét đứng trước cửa điện. Kẻ này da khá đen, trông như người nước Thân Độc, trên đầu buộc một chiếc khăn màu xanh lam. Hắn tay trái cầm một chiếc chuỳ nặng, tay phải cầm một con dao rựa cong.

Kẻ này nhìn Ngô Bình, toét miệng cười âm hiểm. Hắn vung con dao trong tay lên với vẻ khiêu khích.

Ngô Bình cười lạnh rồi búng tay một cái. Một quả cầu lửa bay về phía kẻ mới đến.

Hắn vung con dao rựa lên chém vào quả cầu. Quả cầu phát nổ “đoàng” một tiếng, hoá thành một đạo sấm sét giáng xuống đầu kẻ mới đến.

Hắn thét lên một tiếng, da mặt cháy đen, để lộ ra máu mủ dưới lớp da. Hắn vừa nhảy lên vừa kêu thét thảm thiết, bạt mạng chạy ra bên ngoài, không dám ở lại đó thêm một giây nào nữa.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi