THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1867

Ngô Bình lạnh lùng nói lớn: “Các người đều là rác rưởi vậy sao? Có kẻ nào mạnh chút không? Từng tên một đến chường mặt ra cho tôi đánh, đúng là quá nhạt nhẽo!”

“Cậu quá hống hách!”

Bên ngoài chùa vọng tới một giọng nói: “Vậy cậu có dám đấu với tôi không?”

Ngô Bình cười lạnh: “Sao anh không dám vào đây mà đấu với tôi?”

Kẻ giấu mặt đáp: “Kết giới của chùa Kim Đỉnh trấn áp tu vi của tôi”.

Ngô Bình nhướn mày đáp: “Được! Vậy ra ngoài đấu một trận!”

Long Ấn vội vã can: “Ngô giáo chủ, không được!”

Ngô Bình: “Yên tâm đi, chỉ cần giết được vài tên lợi hại nhất là những kẻ khác sẽ không dám tới nữa”.

Anh đi ra khỏi sân chùa, bên ngoài có không ít người đang đứng, trong đó có một người thanh niên. Người này mặt trắng, không có râu, cao chừng hơn mét tám, mặc quần áo màu vàng kim, trên đầu quấn khăn trắng, ở giữa là một viên hồng ngọc.

Nhìn cách ăn vận của người này, Ngô Bình hỏi: “Người Thân Độc?”

Đối phương lạnh lùng đáp: “Tôi là vương tử của nước Thân Độc, tên là Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn!”

Ngô Bình: “Vương tử sao? Theo tôi nhớ thì dòng tộc cao quý nhất của nước Thân Độc là Bà La Môn. Cái chức vương tử này là anh tự nhận hay sao?”

Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn hừ lạnh một cái, đáp: “Thứ ngu si! Vương tộc của tôi là quý tộc trong Bà La Môn! Trong tộc Thân Độc, thực sự thuộc Bà La Môn có khoảng hơn một triệu người, còn là vương tộc đích thực thì không tới mười nghìn người!”

Ngô Bình: “Được thôi, mặc kệ anh là tộc gì. Người Thân Độc các người chạy tới Viêm Long này làm gì?”

Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn lạnh lùng đáp: “Phụng mệnh hành sự. Giao thánh tăng ra thì những người khác sẽ không phải chết!”

Ngô Bình nhìn Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn, đáp: “Ai cho anh sự tự tin đó? Là thân phận quý tộc của anh sao?”

Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn nhìn Ngô Bình chằm chằm, đáp: “Cho dù có giao thánh tăng ra thì cậu cũng phải chết. Bởi vì cậu dám vô lễ với vương tộc!”

Ngô Bình cười hi hi đáp: “Vậy được rồi, chỉ đành đấu một trận sống còn thôi. Mời!”

Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn đột nhiên nhảy phốc lên cao, hét lên một cách đầy khoa trương rồi hai tay cầm cây búa định giáng xuống đầu Ngô Bình.

Chiêu thức này trông thì hoành tráng mãn nhãn nhưng lại quá rườm rà. Ngô Bình lắc đầu, khẽ lắc người một cái là đã xuất hiện ở trên đầu Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn. Anh đạp luôn vào cổ anh ta.

“Rắc!”

Một tiếng đanh gọn vang lên, vị vương tử có tu vi cảnh giới Thuần Dương của nước Thân Độc như một miếng thịt heo, nặng nề rơi xuống đất.

Ngô Bình đáp xuống đất, thò tay vặt mất viên hồng ngọc trên mũ của Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn rồi nói: “Viên hồng ngọc của anh không tệ, tôi tịch thu”.

Mấy kẻ đứng ở phía xa đưa mắt nhìn nhau. Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn này là cao thủ Địa Tiên, sao mới một chiêu đã gục rồi?”

Ngô Bình đưa mắt nhìn đám người còn lại rồi nói: “Các vị, tôi khuyên các vị nên về nhà nghỉ ngơi. Nếu còn xông lên nữa thì lại thêm vài người bỏ mạng”.

Rầm!

Đúng lúc này, mặt đất chấn động dữ dội. Một bàn tay khổng lồ lao ra từ lòng đất, vồ lấy Ngô Bình. Viêm Dương luôn túc trực bên cạnh Ngô Bình, lập tức lùi về sau thủ thế, giao đấu với bàn tay kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi