THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2701

Anh nuốt hai viên Sinh Mệnh Đan, bỗng hỏi: “Anh Tây Môn đã ở đây một khoảng thời gian, chắc hẳn biết trong hố rốt cuộc chứa đựng thứ gì? Vì sao nó lại sản sinh lực vẫn tiên mạnh đến thế?”

Tây Môn Lượng cười nói: “Theo suy đoán của trưởng bối nhà tôi, lực vẫn tiên này có thể dùng để áp chế thứ gì đó”.

Ngô Bình giật mình: “Thứ gì đó?”

Tây Môn Lượng gật đầu: “Đúng thế. Ở nơi sâu nhất trong hố có lẽ đang trấn áp một thứ cực kỳ đáng sợ. Tác dụng của lực vẫn tiên này chính là trấn áp nó”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy thì chỉ cần đào được đáy hố là sẽ có thể thả thứ đó ra?”

Tây Môn Lượng vội vàng xua tay: “Sao mà được. Nhà Tây Môn chúng tôi đã thử mọi cách, phát hiện tầng thứ tư đã là cực hạn. Nếu có ai đến được tầng thứ năm thì đó chính là kỳ tích”.

Ngô Bình cười bảo: “Ý anh Tây Môn là không ai có thể xuống dưới tầng thứ năm?”

Tây Môn Lượng đáp: “Trừ phi là kỳ tài cấp độ con trời, cảnh giới thấp nhưng năng lực mạnh, mới có thể xuống tầng sáu. Ví dụ như tu vi đạt đến Nhân Tiên mức cao nhất”.

Ngô Bình hỏi lại: “Nhân Tiên mức cao nhất ư?”

Tây Môn Lượng nói: “Điều này rõ ràng là không thể nào. Quái vật đạt Nhân Tiên mức cao nhất ở Tiên Giới còn chẳng có bao nhiêu mà, đúng chứ?”

Ngô Bình bảo: “Anh Tây Môn nói đúng”.

Sau đó anh lại hỏi Tây Môn Lượng về tình hình bên ngoài. Giống như lần trước, trong không gian phía sau mười ba cánh cổng, chỉ có bảy cổng đầu tiên là có người đi vào và sống sót trở ra. Sáu cánh cổng tiếp theo được xem như cấm địa mạng sống, sau này không còn ai dám tiến vào.

Hàn huyên vài câu, anh đứng dậy và chào tạm biệt, ra khỏi cổng đầu tiên.

Đi ra bên ngoài, anh đăm chiêu quan sát mười ba cánh công. Trong mười ba cổng này, cổng thứ tư và thứ năm do Thục Sơn kiếm phái quản lý.

Suy nghĩ một hồi, anh quyết định đi đến cổng thứ tư.

Sau cánh cổng thứ tư là một con đường rất dài. Đi hết con đường này, không gian bỗng sáng sủa hơn, tiến vào một sườn núi khổng lồ.

Ánh sáng ngũ sắc lấp lánh trong sườn núi, chiếu rực rỡ lên mặt người. Anh nhìn kỹ hơn, phát hiện có một đám người đang khai thác mạch khoáng linh thạch cực lớn.

Có người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế ở lối vào, vừa uống trà vừa quan sát tình hình bên trông. Nhác thấy Ngô Bình tiến vào, ông ta lập tức đứng dậy.

Sau khi nhìn rõ tướng mạo Ngô Bình, ông ta chấn động, vội vã quỳ xuống: “Đệ tử Hạ Hầu Lập kính chào thiếu chưởng môn!”

Địa vị của Ngô Bình ở Thục Sơn kiếm phái chỉ đứng sau Thục môn, ngay cả mấy phong chủ, điện chủ cũng không bằng anh. Người đệ tử tên Hạ Hầu Lập này thấy anh đến, tất nhiên là kinh ngạc vô cùng, thậm chí còn căng thẳng.

Ngô Bình cười bảo: “Sư đệ Hạ Hầu không cần đa lễ. Mau đứng dậy đi”.

Anh đỡ Hạ Hầu Lập dậy khiến đối phương vừa mừng vừa lo: “Sao thiếu chưởng môn lại đến nơi này?”

Ngô Bình cười bảo: “Tôi nghe nói Thục Sơn kiếm phái quản lý hai cổng ở đây nên ghé xem thử”.

Hạ Hầu Lập đáp: “Thiếu chưởng môn, thật ra ở đây cũng không có gì, chỉ là mạch khoáng linh thạch ngũ hành mà thôi”.

Ngô Bình bước qua đó, nhặt một viên linh thạch trong sọt lên xem: “Phẩm chất tốt đấy. Sản lượng linh thạch của mạch khoáng này thế nào?”

Hạ Hầu Lập trả lời: “Bẩm thiếu chưởng môn, một năm có thể khai thác khoảng một trăm nghìn viên. Năm nay nhân lực tăng lên nên đã mở quặng mới, có thể khai thác một trăm năm mươi nghìn viên”.

Ngô Bình vỗ vai đối phương: “Vất vả rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi