THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2747

Trương Mục Tiên thở dài: “Thu hoạch thật sự ở trên núi thần. Tiếc là đệ tử của tôi thật đáng thất vọng, không ai đi đến cuối cùng, còn bị người ngoài giành được lợi ích”.

Ngô Bình bảo: “Nghe nói là cậu Thiên Hư gì đấy. Hừm, người của Tiên Giới này thật vô lý, ngang ngược”.

Trương Mục Tiên nói: “Cũng hết cách. Ai bảo người ta là môn phái hạng nhất”.

Ít lâu sau, Ngô Bình bắt đầu luyện đan. Luyện chế Long Hổ Kim Đan có độ khó khá cao. Anh mất hơn một giờ mới luyện ra lò đầu tiên, đan vương phẩm, tổng cộng hai viên.

Nhìn thấy hai viên Long Hổ Kim Đan, Trương Mục Tiên kích động đến mức run người: “Thành công rồi! Còn là vương phẩm! Đan đạo của cậu Ngô thật đáng khâm phục. Cảm ơn cậu!”

Ngô Bình cười bảo: “Long Hổ Kim Đan này có thể giúp đạo căn vững chắc hơn, là thần đan hiếm có. Thiên sư Trương cũng đừng quên chuyện đã hứa với tôi”.

Trương Mục Tiên vội nói: “Tôi lập tức cho Lý Thiên Đồ rút lui, tuyệt đối không nuốt lời!”

Mục đích đã đạt được, Ngô Bình nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt. Trương Mục Tiên tiễn anh xuống núi, đưa mắt nhìn anh rời đi.

“Là anh ta ư?”, thấy Ngô Bình đã đi xa, Tôn Chỉ Tinh chợt cất tiếng hỏi.

Trương Mục Tiên nhẹ nhàng nói: “Anh vốn cũng nghi ngờ là cậu ta. Sau cùng cậu Thiên Hư đã bước ra, chắc hẳn kẻ đó đã chết ở trong đó rồi”.

Tôn Chỉ Tinh cảm thán: “Không ngờ đan đạo của anh ta lại giỏi đến vậy”.

Trương Mục Tiên bảo: “Đúng vậy. Long Hổ Kim Đan vương phẩm, đến anh còn chẳng dám mơ đến. Chỉ Tinh à, sau này Long Hổ Sơn chúng ta nhất định phải có quan hệ tốt với người này”.

Tuy không tình nguyện, nhưng Tôn Chỉ Tinh cũng biết Ngô Bình quá nghịch thiên. Khoan nói những cái khác, chỉ với đan thuật, anh chắc chắn có thể trở thành một nhân vật đáng nể trong tương lai, ai cũng phải xu nịnh anh cả.

Tôn Chỉ Tinh khẽ thở dài: “Hạng người này có vận khí tốt thôi”.

Trương Mục Tiên vừa nhìn cô ấy vừa nói: “Vận khí cũng là một phần của thực lực, chớ vì vậy mà khinh thường người khác”.

Tôn Chỉ Tinh cụp mắt, không biết có nghe vào tai không nữa.

Ngô Bình xuống khỏi Long Hổ Sơn, vừa trở ra đã thấy Hồng Lăng và Trần Đạo Huyền. Không ngờ hai người họ vẫn luôn chờ anh ở chân núi.

“Anh!”, Hồng Lăng chạy lại, ôm cánh tay anh mà cười ngốc nghếch: “Em biết ngay là anh mà!”

Ngô Bình cười nói: “Anh nhìn thấy hai người mà không dám đến nhận”.

Trần Đạo Huyền phất tay, ngăn che ánh sáng và âm thanh xong mới hỏi: “Ngô Bình, người trên núi ấy thật sự là con à?”

Ngô Bình gật đầu: “Là con ạ. Cha nuôi, cậu Thiên Hư kia là do con giả dạng, người thật muốn giết con và đã bị con giết rồi”.

Trần Đạo Huyền chấn động, đoạn thở dài: “Thời khắc sinh tử cũng không thể lo nghĩ quá nhiều. Giết cũng tốt”.

Ngô Bình nói: “Phía trên có nơi thử luyện mà Long Hổ Đại Đạo Quân để lại, con đã vượt qua buổi thử luyện đầu tiên. Sau khi trở thành Long Môn Tiên quân, con có thể đến tham gia buổi thứ hai”.

Hồng Lăng hỏi: “Anh à, sao Long Hổ Tiên Cảnh lại đột ngột biến mất thế?”

Ngô Bình cười đáp: “Không biến mất, chỉ bị anh cất vào thôi. Bây giờ anh là chủ của Long Hổ Tiên Cảnh”.

Trần Đạo Huyền nghiêm túc nói: “Quả nhiên con là người có vận khí lớn. Sắp tới con đừng đi lung tung, ngoan ngoãn đột phá cho ta, khi nào trở thành Địa Tiên mới được ra ngoài”.

Ngô Bình gật đầu: “Cha nuôi nói rất phải. Khoảng thời gian này con sẽ tĩnh tâm, thăng cấp lên Nhân Tiên cảnh giới tám”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi