THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2758

Hàn Kế Tông: “Cậu Ngô, một núi không thể có hai hổ, tuy cậu là tông sư nhất phẩm, nhưng tôi thấy tư chất của cậu không kém Dương Tông Pháp đâu”.

Ngô Bình không bận tâm đ ến người này lắm nên chỉ cười, chứ không tiếp lời.

Lúc này, nhóm Diệp Huyền đang đi dạo trong trường thì Diệp Huyền chợt nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp có dáng người bốc lửa, anh ta sáng mắt lên rồi chạy ngay tới đó.

“Bạn gì ơi, bạn đi ăn à?”, anh ta cười bắt chuyện.

Cô gái này khoảng 19 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản, cô ấy liếc Diệp Huyền rồi nói: “Đúng thế, có việc gì không?”

Diệp Huyền: “Tôi chưa ăn, bọn mình cùng đi nhé?”

Cô gái nói: “Tôi không quen ngồi ăn với người lạ”.

Diệp Huyền tròn mắt nói: “Cậu không biết tôi à?”

Cô gái cau mày: “Sao tôi phải biết anh?”

Diệp Huyền: “Hôm nay cậu có đi học tiết của thầy Ngô không?”

Nghe thấy thế, cô gái lập tức tỏ vẻ kính nển nói: “Có chứ”.

Diệp Huyền: “Thầy Ngô chính là thầy của tôi, võ công của tôi cũng học từ thầy ấy”.

Cô gái tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Anh là người thầy Ngô dẫn đến ư?”

Diệp Huyền đắc ý nói: “Đúng, tôi nói cho cậu biết nhé hôm nay thầy Ngô chỉ thể hiện một phần rất nhỏ tài năng của mình thôi. Bản lĩnh thật sự của thầy khủng khiếp lắm, cậu có biết Nhân Vương không?”

Cô gái tròn mắt nói: “Nhân Vương? Tôi nghe các thầy cô bảo đó là một cảnh giới rất đỉnh cao, từ xưa tới nay rất ít người làm được”.

Diệp Huyền: “Đúng thế, nhưng thầy Ngô là Nhân Vương rồi đấy”.

Nhờ có ánh hào quang của Ngô Bình mà cô gái đã thấy Diệp Huyền thuận mắt hơn, cô ấy nói: “Chào anh, tôi là Lạc Phỉ”.

Diệp Huyền: “Chào người đẹp, tôi là Diệp Huyền. Thât ra, thầy Ngô có họ với tôi, vai vế của thầy cao hơn tôi nên tôi thường gọi thầy là tiền bối”.

Lạc Phỉ sáng mắt lên: “Thật không? Anh may thế, được thầy Ngô chỉ dẫn thì sau này tương lai sẽ rất sáng”.

Diệp Huyền cười lớn nói: “Giờ chúng ta là bạn rồi, khi nào rảnh anh sẽ dẫn em đi gặp thầy Ngô, để thầy ấy chỉ bảo cho em”.

Lạc Phỉ mừng rỡ: “Thật không ạ?”

Diệp Huyền: “Thật chứ”.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.

Đột nhiên, có một người đàn ông cao lớn cản đường họ, sau đó nói với Diệp Huyền: “Này, cậu to gan đấy nhỉ!”

Diệp Huyền là cậu ấm từ nhỏ nên biết ngay người này định kiếm chuyện, anh ta lập tức lạnh giọng nói: “Anh mới là to gan đấy, dám chọc vào cậu đây”.

Người đàn ông cười khẩy nói: “Mới đến hả? Cho nên mới không biết tôi”.

Diệp Huyền quyết không nhún nhường, nói: “Anh mù à mà không biết tôi hả?”

Người đàn ông sa sầm mặt rồi nói: “Chán sống rồi hả?”

Lập tức có thêm hai người đàn ông khác xông từ đâu ra vây quanh Diệp Huyền.

Diệp Huyền có tu vi không thấp, hơn nữa còn được Ngô Bình dạy dỗ nên đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ anh ta cũng ở cảnh giới Nhân Tiên rồi. Nhưng người ra tay với anh ta đều ở cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương nên thực lực cũng rất mạnh. Anh ta vừa cảm thấy vai mình nằng nặng thì đã bị người ta ấn xuống đất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi