THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2759

Nhưng không hổ là học trò do đích thân Ngô Bình dạy dỗ, Diệp Huyền lách người rồi đá bay một tên đi ngay, tên còn lại nổi điên tung một chưởng vào gáy anh ta.

Diệp Huyền rụt cổ lại, tuy đòn tấn công kia không khiến anh ta bị đau, nhưng ít nhiều cũng đã làm anh ta bị thương. Anh ta cung một cú móc vào hàm của người đó.

Sau đó, anh ta lăn một vòng dưới đất rồi áp sát người họ Vĩ kia rồi túm lấy chân hắn, sau đó dùng hết sức bóp thật chặt.

“A…”

Tên họ Vĩ hét lên như con lợn bị chọc tiết, sau đó dần quỳ xuống đất. Tạ Cuồng và Lý Thiên Thạch ở gần đó cũng đã có phản ứng rồi chạy tới đạp cho tên họ Vĩ thêm mấy phát nữa.

Tên họ Vĩ đáng thương bị đánh hồi đồng cho bầm dập, sau đó ôm đầu kêu oai oái.

Đánh hắn xong, Diệp Huyền chỉnh lại quần áo rồi nói với Lạc Phỉ đã ngây ra: “Lạc Phỉ, chúng ta đi ăn thôi”.

Lạc Phỉ hoảng sợ hỏi: “Anh có biết họ hàng của anh ta là ai không?”

Diệp Huyền ngẩn ra hỏi: “Ai thế?”

Lạc Phỉ: “Anh ta chính là cháu của thầy Dương – võ tông ngự danh mới nổi gần đây đấy. Diệp Huyền, anh gây hoạ rồi, mau đi tìm thầy Ngô để nhờ thầy ấy bảo vệ đi”.

Nghe thấy thế, Diệp Huyền cũng thoáng lo lắng, võ tông ngự danh cơ à! Anh nghe tiền bối bảo hình như người mới là võ tông nhất phẩm thôi.

Nhưng lúc này, đương nhiên anh ta không thể tỏ ra sợ hãi nên vẫn thản nhiên nói: “Võ tông ngự danh thì có gì ghê? Tiền bối của anh mạnh hơn ông ta nhiều”.

Lạc Phỉ thở dài nói: “Tôi đi trước đây, anh tự lo lấy thân đi”.

Thấy Lạc Phỉ chuồn mất, Diệp Huyền cũng hơi hoang mang, sau đó hỏi Lý Thiên Thạch: “Thạch Đầu, cậu nói xem tiền bối có thể đánh lại võ tông ngự danh gì gì ấy không?”

Lý Thiên Thạch khá hiểu về thực lực của Ngô Bình nên nói: “Miễn không phải Thiên Tiên thì cậu chủ chấp được hết”.

Nghe thấy thế, Diệp Huyền thở phào một hơi: “Thế thì sợ quái gì, đi, chúng ta đi ăn, anh đây mời!”

Sau đó, cả bọn lôi nhau đi ăn, tên họ Vĩ kia đã được người khác khiêng tới một toà nhà. Có một người thanh niên khoảng hơn 30 tuổi đang ngồi ở đây.

Khi anh ta nhìn thấy tên họ Vĩ máu me be bét thì lập tức cau mày hỏi: “Chí Đạt, ai đánh cháu ra nông nỗi này hả?”

Tên họ Vĩ tên đầy đủ là Vĩ Chí Đạt, hắn mếu máo nói: “Cậu ơi, là một học sinh mới đến ạ”.

Mấy nam sinh khiêng Vĩ Chí Đạt đến lập tức thêm muối mắm: “Thầy Dương ơi, đó là Diệp Huyền – học sinh mà thầy Ngô dẫn tới ạ”.

Thầy Ngô? Người thanh niên nói: “Là Ngô Bình – võ tông nhất phẩm ấy hả?”

Các nam sinh gật đầu: “Vâng ạ”.

Người thanh niên cười lạnh nói: “Đánh chó phải ngó mặt chủ, đúng là không coi ai ra gì”.

Anh ta vung tay lên, hai học sinh khác ở phía sau bước tới, họ đều là thiên tài của trường này, nhưng giờ đã đi theo anh ta. Cả hai đều đã là Tiên Quân, một người ở cảnh giới Long Môn, một người cảnh giới Âm Dương.

“Hai đứa đi đòi lại công bằng cho Chí Đạt đi, không cần để ý sống chết gì đâu”, anh ta nói.

Hai người kia gật đầu: “Vâng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi