THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2760

Thầy Dương này chính là Dương Tông Pháp – võ tông ngự danh.

Vĩ Chí Đạt sáng mắt lên rồi phẫn hận nói: “Đi theo tôi”.

Nhóm Diệp Huyền vừa ăn xong, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Vĩ Chí Đạt dẫn hai người khác hùng hổ đi tới.

Triệu Thiên Lạc vừa nhìn thấy mấy người này đã nói ngay: “Mấy người đi gọi cậu chủ ngay”.

Lý Thiên Thạch lôi Diệp Huyền, Diệp Thần và Tạ Cuồng chạy ngay, còn Triệu Thiên Lạc ở lại.

Thấy Diệp Huyền định chuồn, Vĩ Chí Đạt gào lên: “Thằng chó, mày chạy được không?”

Diệp Huyền mặc kệ hắn, Triệu Thiên Lạc là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, cậu ta đã bảo họ đi thì họ phải đi ngay.

Hai Tiên Quân kia đi tới cạnh Triệu Thiên Lạc, thấy cậu ta cản đường mình thì lạnh giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đừng lo chuyện bao đồng, không thì tự gánh hậu quả”.

Triệu Thiên Lạc: “Tôi biết hai anh rất mạnh, nhưng khôn hồn thì đừng động vào tôi, nếu nói về đánh nhau thì ngoài cậu chủ ra, tôi chưa thua ai bao giờ”.

“Ngông cuồng!”

Người ở bên trái giơ tay định tát lên mặt Triệu Thiên Lạc, nhưng gã vừa nhấc tay lên đã ăn trọn ngay một cú đấm của cậu ta vào mặt.

Đó là sức mạnh của võ giả, dù đối thủ có tu vi cao hơn, nhưng nếu ở một khoảng cách thích hợp thì vẫn ăn đòn như thường.

Tiên Quân kia hoa mắt chóng mặt, mũi đã bị đánh gãy, máu tươi chảy ra. Một người khác nổi giận, nguyên anh sôi sục, giơ tay lên tấn công.

Nhưng hắn ta còn chưa thi triển pháp thuật đã bị Triệu Thiên Lạc đá cho một cú vào m ặt. Vị Tiên Quân này túm được chân của Triệu Thiên Lạc, kết quả tay bỗng tê dại rồi bị văng ra ngay.

Bụp!

Cả hai người đều bị đánh ngã lăn quay dưới đất.

Triệu Thiên Lạc không thích đánh nhau nên quay đầu bỏ đi, họ vừa đến đây nên còn lạ nước lạ cái,cho nên cần tìm Ngô Bình để thương lượng đối sách ngay.

Mặt khác, thức ăn vừa được đưa lên bàn của Ngô Bình thì nhóm Diệp Huyền chạy đến.

“Có chuyện gì thế?”, anh hỏi.

Diệp Huyền lúng túng rồi gãi đầu nói: “Tiền bối, chúng đệ tử đánh nhau với người ta”.

Ngô Bình sững người rồi hỏi: “Đánh thắng không?”

Diệp Huyền: “Thắng thì có thắng, nhưng người đó là cháu Dương Tông Pháp, sau đó còn sai hai người rất mạnh đến trả thù. Triệu Thiên Lạc đang chặn đường họ, không biết giờ ra sao rồi”.

Ngô Bình không hề lo lắng, Triệu Thiên Lạc là kỳ tài võ thuật, hai Tiên Quân kia chắc chắn không chiếm được ưu thế, khéo còn no đòn: “Tôi đã nói với anh thế nào, đừng có gây chuyện, anh coi như gió thoảng bên tai à?”

Lý Thiên Thạch: “Cậu chủ, chuyện này không thể trách Diệp Huyền được. Diệp Huyền đang nói chuyện với một cô gái thì tên họ Vĩ đó nhảy ra sinh sự trước”.

Ngô Bình nghe xong thì ừm một tiếng rồi nói: “Không thiệt thân là được rồi”.

Một lát sau, Triệu Thiên Lạc cũng đến rồi cười nói: “Cậu chủ, môt mình tôi chấp hết bọn đấy”.

Ngô Bình: “Cả bọn ăn uống gì chưa?”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối, chúng đệ tử ăn hết rồi”.

“Ăn rồi thì biến về tu luyện đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi