THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2842

Chương 2842

Lời vừa dứt, Ngô Bình nhìn thấy phía xa có một bóng người dao động. Anh giật mình, lại hỏi: “Ở đây có bao nhiêu người tham gia khảo hạch?”

“Hiện tại ở đây có hơn một triệu người sinh sống”.

Ngô Bình trợn mắt: “Hơn một triệu?”

Giọng nói kia đáp: “Một triệu ba trăm bảy mươi lăm nghìn sáu trăm ba mươi hai người”.

Ngô Bình cảm thán: “Sao mà nhiều thế!”

“Có những người thất bại trong khảo hạch nên cứ thử đi thử lại, thậm chí có người còn kết hôn sinh con ở đây. Dần dần, người ở đây càng ngày càng nhiều. Trong hơn một triệu người, chỉ có hơn năm mươi nghìn người còn tư cách tham gia khảo hạch thôi”.

Ngô Bình ngộ ra gì đó: “Ý ngươi là nếu khảo hạch thất bại thì không thể rời khỏi nơi này?”

Giọng nói kia đáp: “Đúng thế”.

Ngô Bình không biết nói sao, bèn hỏi tiếp: “Người nào cũng được ngươi giúp đỡ à?”

“Dĩ nhiên là không. Chỉ có thiên tài mới có thể giao lưu với ta”.

Ngô Bình hỏi: “Làm sao mới được xem là vượt qua khảo hạch?”

“Hoàn thành ba nhiệm vụ sẽ được xem là vượt qua khảo hạch. Nhiệm vụ thứ nhất là tiến vào ‘Thi giới’, trộm ‘thiên phách’ mà Thi Hoàng đã ôn dưỡng hàng triệu năm”.

Ngô Bình hỏi: “Thi giới là nơi nào vậy?”

“Thi giới là một nơi nguy hiểm của Hồng Hoang, do Hạo Thiên Môn quản lý. Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế thiên phách là gì?”

“Một loại báu vật trời đất được sinh ra nhờ sự giao cảm của thi thể và trời đất. Thiên phách có thể luyện vào trong nguyên thần, hợp nhất với thần, giúp nguyên thần sở hữu tiềm năng vô hạn”.

Lòng Ngô Bình thoáng lay động: “Một vật quý giá như vậy, chắc chắn Thi Hoàng sẽ trông coi nghiêm ngặt. Làm sao trộm được?”

“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Nếu lấy được thiên phách thì ngươi không chỉ sở hữu thiên phách mà còn có phần thưởng tương ứng”.

Ngô Bình thở dài, biết lúc này mình không còn cách nào khác, đành đáp: “Được thôi. Khi nào ta có thể đi?”

“Không gấp. Ngươi phải sống ở đây một thời gian, vì cổng Thi giới cần ba ngày mới mở được”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Đúng lúc này, bóng người dao động ở phía xa tiến về phía hai người. Khi nhìn thấy bọn họ, Ngô Bình ngẩn ra. Bọn họ có mười mấy người, toàn là nữ giới, già trẻ đủ cả, tu vi không hề yếu.

Người phụ nữ dẫn đầu không mặc quần áo mà chỉ quấn một chiếc váy da quanh người, phơi bày bộ phận tượng trưng của nữ giới trước mắt anh.

Nhìn thấy Ngô Bình, đôi mắt của người phụ nữ ấy lập tức sáng rực: “Có đàn ông này!”

Ngô Bình nhìn sang hướng khác, ôm quyền nói: “Chào các vị!”

Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Ngô Bình. Người này cao ngang Ngô Bình, chừng một mét tám, vóc dáng khoẻ đẹp.

Cô ta quan sát Ngô Bình bằng ánh mắt tán thưởng, đoạn bảo: “Người đẹp, bằng lòng làm người đàn ông của tôi chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi