THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2843

Ngô Bình trợn mắt đáp: “Cô mơ đi!”

Người phụ nữ cười ha ha: “Dáng dấp rất đẹp, thể lực chắc cũng khá lắm. Hôm nay hầu hạ tôi nhé”.

Lâm Bích Dao ngơ ngác, chuyện gì thế này?

Ngô Bình bó tay. Thật ra người phụ nữ này rất xinh đẹp, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, nơi cần to đều to, nước da trắng muốt với mái tóc màu vàng rất đẹp.

Nhưng phụ nữ đẹp đến mấy đi nữa mà đưa ra yêu cầu quá đáng bằng giọng điệu này, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rất quái dị.

Không chờ anh trả lời, người phụ nữ kia đã vươn tay ấn lên vai anh. Thần lực, tu vi của cô ta không yếu, là một vị Địa Tiên Thần Tàng.

Tay cô ta vừa ấn xuống, Ngô Bình liền hất vai, bàn tay ấy lập tức bị một luồng sức mạnh đẩy bật ra.

Cô ta ngẩn ra, cười bảo: “Người đẹp mạnh thật đấy!”

Ngô Bình nổi cáu: “Tôi cảnh cáo cô, đừng động tay động chân nữa, tôi không có hứng thú với cô đâu”.

Người phụ nữ cười đáp: “Tôi thích sự thú vị này của anh! Đến đây nào, người đẹp, tôi chơi với anh nhé”.

Nói đoạn, cô ta vươn tay toan ôm eo Ngô Bình. Anh liền nhấc tay lên rồi huých vai, khiến cô ta văng ra xa.

Người phụ nữ ấy lăn vài vòng, nói với giọng có phần kinh ngạc: “Người đẹp! Không ngờ thực lực của anh lại mạnh đến thế!”

Ngô Bình hừ giọng, bất thình lình xuất hiện trước mặt cô ta rồi dùng một tay nhấc cô ta lên cao. Sức lực toàn thân cô ta đã bị niêm phong, không động đậy nổi.

Lúc này cô ta mới nhận ra năng lực của Ngô Bình vượt xa mình!

Cô ta bảo: “Người đẹp, có gì từ từ nói, tôi đâu có ác ý”.

Ngô Bình giận dữ bảo: “Cô làm trò vớ vẩn gì vậy? Phụ nữ mà chạy ra cướp đàn ông, cô chưa từng nhìn thấy đàn ông à?”

Nào ngờ cô ta đáp trả: “Ở đây ít đàn ông lắm, hơn một triệu người mà có chưa đến một trăm nghìn người đàn ông”.

Ngô Bình sửng sốt: “Gì cơ? Chưa đầy một trăm nghìn người đàn ông?”

Cô ta thở dài: “Đám đàn ông gần như đều chết ở nơi khảo hạch, số người sống sót quay về cực kỳ ít ỏi. Mà những người đàn ông còn lại đều rất yếu, đến tư cách vào nơi khảo hạch còn chẳng có”.

Nói đến đây, cô ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Trước khi anh vào nơi khảo hạch, có thể để lại đời sau của anh trong cơ thể tôi. Như thế thì dù anh chết, tôi cũng có thể sinh một đứa con ưu tú cho anh”.

Ngô Bình chẳng biết phải nói sao. Anh vứt cô ta xuống rồi bảo: “Một, tôi không muốn sinh con với cô. Hai, tôi cũng sẽ không chết ở nơi khảo hạch”.

Người phụ nữ ấy nhìn anh cười: “Tên đàn ông nào cũng nói thế khi bước vào nơi khảo hạch, nhưng sau cùng chẳng có lấy một người sống sót trở về”.

Cô ta nói tiếp: “Tôi tên Hoả Chu”.

Ngô Bình bảo: “Hoả Chu, cô không đánh lại tôi, nên đừng có ý đồ gì với tôi nữa”.

Hoả Chu cười bảo: “Tôi không tin anh lại không động lòng với người phụ nữ xinh đẹp như tôi”. Dứt lời, cô ta bèn múa một điệu gợi cảm trước mặt anh.

Trong điệu múa ấy có rất nhiều động tác cường điệu quyến rũ người khác, cơ thể cô ta uốn lượn như rắn vậy.

Ngô Bình không thể không thừa nhận cô ta múa rất đẹp! Anh quyết đoán lấy điện thoại ra rồi quay lại, về nhà mà đăng video lên mạng, chắc chắn sẽ nổi lắm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi