THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3160

Lúc chờ pháp chỉ, anh rảnh rỗi đến mức thấy chán, chợt nhìn thấy đối diện Thiên khố có một vườn lê. Đã có mấy quả lê rất to, đứng từ xa xa đã ngửi được hương thơm.

Anh hỏi Thất Bảo: “Đó là lê do ai trồng vậy?”

Thất Bảo đáp: “Thưa cậu, lê này tự mọc, vốn chỉ dĩ chỉ có một cây, không ai chăm sóc cả. Sau đó lê rụng, rồi mọc thêm nhiều cây. Hơn một nghìn năm trôi qua, đã hình thành vườn lê như ngày nay”.

Ngô Bình rảo bước đến vườn lê, vươn tay hái một quả rồi cắn thử. Anh cảm thấy lê rất ngon, vừa giòn vừa ngọt, còn có một loại năng lượng kỳ lạ rất nhạt.

Bất thình lình, anh nhổ miếng lê ra, biến sắc: “Thi khí!”

Thất Bảo vẫn điềm tĩnh nói: “Tôi lên tiếng chậm, chưa kịp nói thì cậu đã ăn mất. Đệ tử của Thiên Đạo Môn thường có tranh đấu, người chết sẽ chôn ở vườn lê này. Dần dà, thi khí ở đây nồng nặc hơn, dẫn đến việc quả lê cũng bị ô nhiễm”.

Ngô Bình nhổ ra thêm vài miếng nữa, đoạn bảo: “Thất Bảo, tôi thấy cậu cố ý thì có”.

Thất Bảo vội cúi đầu: “Tôi không dám”.

Ngô Bình cảm thán: “Một vườn lê đẹp như thế mà lại dùng để chôn người chết, thật đáng tiếc”.

Bỗng nhiên có một màn sương đen bốc lên xung quanh, hơi sương cuồn cuộn, chẳng mấy chốc đã bao phủ Ngô Bình và Thất Bảo.

Ngô Bình cười khẩy: “Thứ quỷ quái kia, bớt giở trò đi, bằng không ta chém chết ngươi đấy!”

Màn sương lại cuộn trào, một người đàn ông xuất hiện, mặt mũi tái xanh, cổ có một lỗ máu, bụng nát nhừ, chỉ có một con mắt. Miệng người này đang chảy máu và mủ vàng, kinh tởm vô cùng.

Ngô Bình cau mày: “Ngoan ngoãn cho tôi!”

Người đó biến thành một người đàn ông điển trai, chắp tay trước Ngô Bình: “Chào cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Anh là âm linh ở đây?”

Người đàn ông gật đầu: “Tôi tên Chu Vân Thâm, vốn là đệ tử chân truyền của Thiên Đạo Môn, một trăm năm mươi năm trước bị hại chết và được chôn tại đây. Oán hận trong lòng tôi chưa tan nên mới hoá thành âm linh, chờ đợi ở nơi này”.

Thất Bảo lên tiếng: “Thưa cậu, âm linh của Chu Vân Thâm cứ rảnh rỗi là thích chạy ra đây kể khổ. Cậu không cần để ý”.

Chu Vân Thâm cả giận: “Tiên đồng cỏn con, im miệng đi! Tôi có oan cần giải, tất nhiên phải nói với người khác, nếu không thì ai giúp tôi?”

Ngô Bình cảm thấy buồn cười: “Năng lực kém thì bị đánh chết, có gì mà oan chứ?”

Chu Vân Thâm đáp: “Kẻ đó cướp của cải của tôi, cướp vợ của tôi, tôi làm sao nhịn được”.

Ngô Bình nói: “Anh cũng chết rồi, làm sao có thể can thiệp chuyện sau này nữa? Mà cũng đã hơn một trăm năm trôi qua, tu vi kẻ thù của anh e là đã vượt xa ngày xưa rồi nhỉ?”

Chu Vân Thâm thở dài: “Hắn tên Hoa Thanh, năm xưa là thiên kiêu của Thiên Đạo Môn. Bây giờ Hoa Thanh đã là thượng trưởng lão của Thiên Đạo Môn, có tu vi Chân Tiên”.

Nghe đến tên Hoa Thanh, Thất Bảo cười khẩy: “Chu Vân Thâm, kẻ như anh, trưởng lão Hoa Thành chẳng buồn để tâm đâu. Anh thì dây dưa mãi. Cứ tiếp tục thế này, có khi một ngày nào đó anh sẽ hồn tiêu phách tán đấy”.

Chu Vân Thâm lạnh lùng hừ giọng: “Dù hồn bay phách tán, tôi cũng phải nói”.

Lòng Ngô Bình thoáng dao động. Chu Vân Thâm này chỉ là đệ tử chân truyền, còn Hoa Thanh kia ít nhất cũng là đệ tử ưu tú. Tài nguyên của đệ tử ưu tú nhiều hơn hẳn đệ tử chân truyền. Thế vì sao một thiên kiêu, đệ tử ưu tú lại hãm hại Chu Vân Thâm?

Chuyện này giống như một đại gia bạc tỷ cướp giật một công nhân chỉ có vài nghìn đồng vậy, cực kỳ phi lý.

Ngô Bình hỏi: “Chu Vân Thâm, sao Hoa Thanh lại giết anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi