THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 400

Nhà họ Lãnh ở Giang Thành – một thành phố nằm ở phía Đông Vân Kinh. Giang Thành kinh tế phát triển, là thành phố lớn thứ hai của toàn tỉnh Giang Nam. Nơi đây nổi tiếng với nền nông nghiệp vô cùng phát triển.

Biệt thự nhà họ Lãnh ở bên trên một ngọn núi, bên dưới là một dòng sông. Trên núi chỉ có mười mấy hộ dân sinh sống, vô cùng thanh tĩnh. Xe ô tô đi vào trong khuôn viên biệt thự, một người đàn ông trông như quản gia vội vã chạy tới, nói: “Cô chủ, ông chủ không xong rồi”.

Lãnh Như Yên kinh ngạc, vội vã chạy vào trong nhà.

Trong phòng ngủ có vài người đang đứng, một người đàn ông mặt vừa xanh vừa tím bầm lại nằm trên giường. Môi của ông đã chuyển thành màu tím, miệng hơi há ra, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng lại không có sức để kêu đau.

Ngô Bình thấy tình hình nguy cấp, trầm giọng ra lệnh: “Tất cả mọi người ra ngoài đi!”

Một người đàn ông trung niên cau mày hỏi: “Như Yên, cậu ta là ai vậy?”

Lãnh Như Yên vội đáp: “Chú à, đây là Ngô thần y. Chúng ta ra ngoài thôi”.

Tất cả mọi người ra khỏi phòng ngủ, chỉ có Lãnh Như Yên quay lại, lo lắng hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, bố em sao rồi?”

Ngô Bình đáp: “Tình hình nguy cấp nhưng vẫn cứu được”.

Anh cởi áo của Lãnh Kình Phong, thấy bụng của ông ấy tím xanh lại, có chỗ đã bắt đầu hoại tử bốc mùi hôi thối.

Ngô Bình lấy ra kim châm vàng, châm vào các huyệt trên người Lãnh Kình Phong, sau đó vỗ một cái. Lãnh Kình Phong bật dậy, Ngô Bình ra ngồi phía sau lưng ông ấy, dùng chân khí ép độc ra ngoài.

Tình hình của Lãnh Kình Phong rất tệ, khí độc đã tràn vào ruột, sau đó sẽ khuếch tán ra toàn bộ khoang bụng. Nếu như không kịp thời cứu chữa thì các nội tạng bên trong sẽ nhanh chóng thối rữa ra.

Cho nên Ngô Bình phải dùng cách nhanh nhất để ép chất độc ra ngoài.

Chân khí màu vàng từ từ đi vào cơ thể Lãnh Kình Phong. Không lâu sau, ông ấy phun ra một ngụm máu độc vừa đen vừa bốc mùi hôi thối khiến người khác cảm thấy nôn nao.

Ngô Bình thu tay lại, kê một đơn thuốc đưa cho Liễu Như Yên.

Sau khi Lãnh Như Yên đi khỏi, Lãnh Kình Phong chầm chậm mở mắt ra, dường như lúc này ông ấy đã có chút sinh khí. Lãnh Kình Phong khó nhọc hỏi: “Cháu chính là Ngô Bình sao?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, giờ chú cảm thấy thế nào rồi?”

Lãnh Kình Phong đáp: “Khá hơn nhiều rồi, trước đó chú còn không nói được. Vốn tưởng lần này coi như xong đời rồi, không ngờ lại được cứu”.

Ngô Bình: “Chất độc còn lại phải đào thải từ từ. Để cháu dạy chú một loại tâm pháp giúp đào thải độc tố. Chú nghe kỹ nhé”.

Sau đó anh giảng giải cặn kẽ tâm pháp để đào thải chất độc còn Lãnh Kình Phong cũng chăm chú lắng nghe. Tâm pháp này không khó, chỉ nửa tiếng là học được. Sau đó, Lãnh Kình Phong ngồi xuống, bắt đầu lưu chuyển chân khí để thải độc.

Không lâu sau, Ngô Bình đã thấy Lãnh Kình Phong toát mồ hôi nhưng mồ hôi này lại có màu đen. Ngô Bình lập tức sai người đổ nước nóng vào bồn tắm, sau đó cho vào trong bồn một số dược liệu.

Đợi nước còn chừng khoảng sáu mươi độ, anh bảo Lãnh Kình Phong vào trong đó ngâm mình.

Biệt thự nhà họ Lãnh có nhiều phòng ngủ, cũng có rất nhiều bồn tắm. Ngô Bình lại sai người chuẩn bị thêm nhiều cái bồn như vậy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi