THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 401

Sau khi ngâm mình ba mươi phút, nước trong chiếc bồn đầu tiên chuyển sang màu xanh đen. Ngô Bình lập tức bảo Lãnh Kình Phong sang ngâm mình trong chiếc bồn thứ hai.

Cứ như vậy, Lãnh Kình Phong ngâm hết bảy bồn nước thì nước trong bồn mới không đổi màu nữa. Lúc này, Ngô Bình mới bảo ông ấy uống ba bát thuốc.

Phương pháp điều trị nội ngoại kết hợp này khiến chất độc bên trong cơ thể Lãnh Kình Phong nhanh chóng được đào thải. Đến khoảng ba bốn giờ sáng, tình trạng của ông ấy đã tốt lên bốn năm phần.

“Cảm ơn cháu”, Lãnh Kình Phong chân thành cảm ơn. Ông ấy đã nghĩ hôm nay chắc chắn mình sẽ chết, nhưng Ngô Bình đã cướp lại mạng của ông từ tay Diêm Vương.

Lãnh Kình Phong hỏi: “Chú đã từng nghe Như Yên nhắc đến cháu, hai đứa tìm hiểu nhau bao lâu rồi?”

Ngô Bình kinh ngạc. Tìm hiểu? Anh nhìn sang Lãnh Như Yên.

Lãnh Như Yên thoáng đỏ mặt đáp: “Bố, vẫn chưa được bao lâu”.

Lãnh Kình Phong ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Ngô Bình à, chú nghe nói cháu giờ đã là tông sư cảnh giới Thần rồi phải không?”

Ngô Bình vội đáp: “Vâng, cháu mới đột phá cảnh giới cách đây không lâu”.

Lãnh Kình Phong mừng ra mặt. Ông ấy trước giờ say mê võ thuật, vô cùng tôn kính những cao thủ giỏi hơn mình. Ông ấy cảm thán: “Quá giỏi, trẻ thế này mà đã tới đẳng cấp tông sư. Nghĩ lại chú từ nhỏ đã cực khổ luyện võ, giờ đã năm mươi tuổi đầu mà vẫn còn ở cảnh giới Khí, haizzz”.

Ngô Bình đáp: “Chú đừng lo lắng nhiều, cứ nghỉ ngơi vài ngày. Ngày mai tiếp tục uống thuốc, chỉ sau ba đến năm ngày nữa là sẽ khoẻ lại”.

Lãnh Kình Phong mệt mỏi gật đầu.

Ngô Bình và Lãnh Như Yên đi ra khỏi phòng. Người nhà họ Lãnh thi nhau tới cảm ơn Ngô Bình.

Một người thanh niên bước tới, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình làm anh hết hồn.

Lãnh Như Yên thốt lên: “Tiểu Thương”.

Cậu thanh niên này không ai khác chính là em trai Lãnh Như Yên – Lãnh Thương. Cậu vừa từ nước ngoài vội vã trở về.

Lãnh Thương: “Ngô đại ca, cảm ơn anh! Em không biết phải cảm ơn anh thế nào nên sẽ dập đầu lạy anh một cái”.

Ngô Bình vội vã dìu cậu đứng dậy, nói: “Không cần phải làm vậy, mau đứng dậy đi”.

Lãnh Thương đứng dậy, cười nói: “Chị, lần trước chị nói có người theo đuổi chị. Chính là anh ấy phải không?”

Ngô Bình không thể tin nổi. Anh theo đuổi Lãnh Như Yên? Chuyện gì vậy?

Lãnh Như Yên mặt đỏ như gấc, đáp: “Chuyện ở đâu ra thế, mau vào chăm sóc bố đi!”

Lãnh Thương vâng một tiếng rồi quay lưng đi vào phòng bố.

Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, Lãnh Như Yên lên tiếng: “Đừng nghe nó nói linh tinh. Muộn lắm rồi, để em đưa anh về phòng nghỉ ngơi”.

Lãnh Như Yên đưa Ngô Bình tới một căn phòng yên tĩnh, nói: “Đây là phòng em, anh cứ vào nghỉ ngơi trước đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi