THẦN Y TRỞ LẠI

 Thành Diễn chau mày: “Cậu bạn, cậu còn muốn thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Cho tiền bối hai lựa chọn, một là đến chết mới thôi, hai là dùng một nửa gia sản của nhà họ Thành đền bù”.  

 

Thành Diễn nheo mắt: “Đến chết mới thôi, một nửa gia sản? Hừm, cậu mạnh miệng đấy, mặc dù Thành Diễn tôi không thích gây chuyện nhưng tôi cũng không sợ phiền phức đâu”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Đúng là bây giờ tôi rất khó giết được tiền bối nhưng sau năm năm, mười năm nữa, tiền bối nghĩ tu vi của mình còn có thể nâng cao à?”  

 

Thành Diễn bỗng im lặng, đúng vậy, người này quá trẻ tuổi, thực lực lại mạnh đến vậy. Nếu cho anh thêm mấy năm nữa thì e rằng bản thân sẽ không thể là đối thủ của anh.  

 

Sắc mặt Thành Diễn trở nên vô cùng khó coi, ông ta suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chuyện này đúng là nhà họ Thành tôi sai trước, thế này đi, tôi bằng lòng dùng một vật báu gia truyền để đền bù”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Vậy thì phải xem đó là bảo bối gì”.  

 

Thành Diễn: “Năm xưa, khi tôi chỉ là một người phàm, sở dĩ có thể đi theo con đường tu hành đều do nhờ có bảo bối đấy hỗ trợ”.  

 

Ngô Bình nghe ông ta nói vậy thì thấy hứng thú: “Báu vật gì thế?”  

 

Thành Diễn: “Mời đi theo tôi”.  

 

Ngô Bình nói với Long Tinh Nhi: “Sư muội, em an táng cho người nhà trước, chăm sóc tốt cho chị của em, anh đi một lát sẽ về. Em yên tâm, nhất định sư huynh sẽ có câu trả lời cho em về chuyện này”.  

 

Long Tinh Nhi khóc như mưa, cô ấy quỳ xuống đất, lạy Ngô Bình, nói: “Sư huynh, không biết sao cảm ơn cho hết đại ơn của anh, từ nay về sau, mạng của Long Tinh Nhi là của sư huynh”.  

 

Ngô Bình và lão tổ Huyền Đô đi theo Thành Diễn vào một không gian huyền bí. Không gian đó rất thần bí, chỉ có Thành Diễn mới có thể tìm ra được. Sau khi vào trong, Ngô Bình nhìn thấy một núi thần lơ lửng trên không trung, ngọn núi thần đó phát ra thần quang năm màu, khí tức kinh người.  

 

Ngô Bình nhìn thấy núi thần thì cảm nhận được nó có chứa sức sống mãnh liệt, nó là một vật thể sống.  

 

Anh giật mình hỏi: “Đấy là gì?”  

 

Thành Diễn: “Năm xưa lúc tôi nhìn thấy nó thì nó chỉ là một ngọn núi bình thường. Lúc đó tôi là một cậu nhóc chăn trâu nghèo, ngày nào cũng nằm trên núi phơi nắng, hết ngày này qua ngày khác, hết năm ngày qua năm khác, đến lúc tôi mười lăm tuổi thì cảm giác thể chất của mình tốt hơn nhiều so với người bình thường, từ đó tôi đã đi theo con đường tu luyện”.  

 

Ngô Bình: “Ý tiền bối là ngọn núi này có thể khiến thể chất tiền bối tốt hơn sao?”  

 

Thành Diễn: “Không sai. Sau này, tôi tu hành có thành tựu thì chuyển nó đến chỗ này, bóc đi lớp vỏ đất đá bên ngoài, để lộ ra dáng vẻ thật sự của nó. Nhưng đáng tiếc từ đó về sau, ngọn núi thần này không còn giúp tôi cải thiện thể chất được nữa, kỳ lạ hơn là tôi đưa những người khác đến đây thì họ cũng không thể cải thiện được thể chất như tôi”.  

 

Ngô Bình: “Nếu như vậy thì sao tiền bối lại có thể?”  

 

Thành Diễn lắc đầu: “Không rõ, có lẽ chỉ có những sinh linh cực kỳ cá biệt thì mới có thể được núi thần công nhận”.  

 

Ngô Bình: “Thứ đồ không có giá trị gì thế kia có thể bì được với nửa gia tài của nhà họ Thành sao?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi