THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình đang do dự thì bỗng dưng có một giọng nói ấm áp tròn đầy vang lên trong đầu: “Cậu bạn”.  

 

Anh giật mình, hỏi: “Tiền bối là núi thần sao?”  

 

“Không sai, tôi là ngọn núi phía trước mặt cậu”.  

 

Ngô Bình: “Quả nhiên tiền bối có sự sống”.  

 

Advertisement

Đối phương: “Cậu có thể cảm nhận được tôi là do tôi cho cậu cảm nhận”.  

 

Ngô Bình: “Tiền bối chưa từng liên lạc với Thành Diễn sao?”  

 

Đối phương: “Tôi chỉ mượn tay ông ta để vào không gian này tu hành thôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tiền bối cũng đang tu hành à?”  

 

Đối phương: “Tôi cũng là tu sĩ, đương nhiên phải tu hành rồi. Chỉ có điều hình dạng của các cậu là sinh linh còn hình dạng của tôi là một ngọn núi”.  

 

“Tại sao tiền bối lại liên hệ với tôi?”. Anh hỏi. Dù sao thì Thành Diễn cũng đã ở đây rất lâu rồi nhưng nó lại chưa từng giao tiếp với ông ta.  

 

Núi thần: “Mười năm trước kỷ nguyên, tôi là một hòn đá cuội, nhờ có một cao thủ giỏi chỉ điểm nên có được linh trí. Thế là tôi được thiên đế phong là thần của các ngọn núi, quản lý tất cả núi đồi trong nhân gian”.  

 

“Mười năm trước kỷ nguyên”. Ngô Bình giật mình: “Xem ra tiền bối cũng là một cao thủ kỷ nguyên”.  

 

Núi thần: “Lúc đó tôi được tôn là Thiên Nhạc Đại Đế, quản lý tất cả các sơn thần”.  

 

“Quản lý tất cả núi đồi? vậy là một chức quan rất lớn rồi?”  

 

Núi thần: “Cũng tàm tạm, sau đó kiếp nạn kỷ nguyên xảy ra, tôi còn sống sót và có cơ hội tu luyện. Tôi phát hiện mỗi khi trải qua một kỷ nguyên thì thực lực của tôi lại được nâng cao rất nhiều”.  

 

Ngô Bình: “Vậy bây giờ chẳng phải tiền bối đã là thiên hạ vô địch?”  

 

Núi thần: “Tình hình của tôi không ổn, kỷ nguyên trước tôi đã bị đối thủ làm hỏng đạo cơ, vì vậy thực lực hiện tại đã lùi về trước bảy kỷ nguyên”.  

 

Ngô Bình chớp mắt, nói: “Nói vậy là bây giờ tiền bối vẫn là cao thủ ở cấp độ ba kỷ nguyên sao?”  

 

Núi thần: “Na ná vậy”.  

 

“Tìm tôi làm gì?”. Anh hỏi.  

 

Núi thần: “Tôi cảm nhận được trên người cậu có khí tức của mấy cao thủ, điều này chứng tỏ cậu là người may mắn, là con trời trong tương lai. Gặp được thiên kiêu như thế đương nhiên tôi phải nói chuyện, kết bạn với cậu chứ”.  

 

Ngô Bình: “Chỉ kết bạn thôi sao?”  

 

Núi thần: “Nếu có thể tôi còn mong cậu giúp tôi một việc”.  

 

Ngô Bình động lòng, nói: “Tiền bối có việc gì cứ nói thẳng”.  

 

Núi thần: “Kỷ nguyên trước, thạch thai mà tôi tu luyện đã bị người khác cướp mất, đấy là đạo cơ của tôi, chỉ cần tìm được thạch thai thì tôi sẽ có thể khôi phục được thực lực”.  

 

Ngô Bình: “Thiên hạ rộng lớn thế này, tôi đi đâu tìm thạch thai của tiền bối đây?”  

 

Núi thần: “Bây giờ có lẽ không thể nhưng sẽ có một ngày nhân vật lớn như cậu có thể giúp được tôi”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi