THẦN Y TRỞ LẠI

Lúc này, dưới chân ngọn núi ở ngoại ô, Hàn Chí Thành đang bị nhốt trong một nhà kho thô sơ, khắp người ông ấy đều là máu. Cách đó không xa, mấy người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng châm thuốc nói chuyện.

Một tên đàn ông đầu trọc, để râu lên tiếng: “Người này năm đó chính là đàn em thuộc hạ của tôi, bây giờ phát đạt rồi, trong nhà có đến mấy tỷ! Các anh em, bắt được ông ta rồi, sau này chúng ta không phải lo ăn uống gì cải”

Hàn Chí Thành nhìn tên đầu trọc, hối hận không thôi. Lúc còn trẻ, ông ta và người này có quen biết nhau, tên Ba Nhĩ Đông. Ba Nhĩ Đông đánh nhau rất hung hăng, lúc trẻ Hàn Chí Thành rất khâm phục ông ta, cũng làm đàn em của ông ta.

Sau này, Ba Nhĩ Đông và ông ta cùng làm ăn, kết quả hai người đều thua lỗ không ít tiền. Ba Nhĩ Đông không chịu được cực khổ, về sau bèn dứt khoát làm chuyện trái pháp luật, kết quả bị bắt, phán tù mười bảy năm. Sau này, lúc ông ta sắp ra tù thì lại đánh một người chung phòng bị thương, lại bị phán thêm rất nhiều năm. 

 Đợi đến khi ông ta ra tù cũng đã bốn mươi mấy tuổi. Ông ta tìm người nghe ngóng, biết được Hàn Chí Thành đã thành đại gia phú quý, vì vậy tìm một vài tên côn đồ quen biết trong tù, quyết định bắt cóc Hàn Chí Thành, kiếm một khoản tiền. Có tiền rồi, bọn họ có thể sống thoải mái.

“Anh Đông, chúng ta quen nhau mười mấy năm, anh không thể làm vậy với tôi”. Hàn Chí Thành nói.

Ba Nhĩ Đông nghe ông ấy nói vậy, tiến lên tát hai cái, cười lạnh nói: “Trước đó cậu chính là chân J_ chạy việc của tôi, vậy mà cũng có thể trở thành kẻ giàu rồi. Hừ, cậu dựa vào đâu mà có được những thứ này?”

Ông ta lấy điện thoại Hàn Chí Thành, bên trên có ảnh chụp chung với vợ con công ấy, nhìn thấy người vợ xinh đẹp với cả cô con gái trẻ trung xinh xắn của Hàn Chí Thành xinh đẹp, ông ta bất giác 1 liếm môi nói: “Đây là con gái và vợ cậu nhỉ, trông đẹp như vậy, ha ha, ông đây nhìn thôi cũng có hứng rồi. Lát nữa, tôi sẽ nghĩ cách lừa bọn họ đến đây, hưởng thụ một lần!”

Ánh mắt Hàn Chí Thành bừng lửa giận, sau đó ông ấy lại bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Ba Nhĩ Đông, năm đó đúng là tôi đi theo anh, nhưng khi đó tôi còn trẻ”. 

Ba Nhĩ Đông nhíu mày: “Thế nào, cậu xem thường tôi?”

Hàn Chí Thành nhìn ông ta: “Ba Nhĩ Đông, anh ở trong tù mười mấy năm, chắc hẳn cũng nghe nói đến người tu hành gì đó rồi chứ?”

Ba Nhĩ Đông: “Biết thì sao?”

Hàn Chí Thành: “Con rể tương lai của tôi, là một cao thủ Bí Cảnh! Bí Cảnh là gì, chắc hẳn cũng cũng biết rõ, anh dám động vào tôi và người nhà tôi, con rể tôi chắc chăn sẽ không tha cho anh!”

Ba Nhĩ Đông kinh ngạc, ông ta đảo mắt, nhếch miệng cười nói: “Vậy thì sao? Tôi lấy được tiền thì giết chết cậu, đến lúc đó chẳng ai biết được cậu chết thế nào!”

“Lưới trời lồng lộng, Ba Nhĩ Đông, anh phải cân nhắc kỹ càng”. Hàn Chí Thành nói từng câu từng chữ.

Ba Nhĩ Đông có chút lo lắng, cao thủ Bí Cảnh có sức uy hiếp rất lớn đối với ông ta. Ông ta bèn đi qua thương lượng với đồng bọn.

Nhưng ông ta vừa quay người thì cảm thấy sau lưng có làn gió khẽ thổi đến. Ông ta quay lại thì phát hiện bên cạnh Hàn Chí Thành xuất hiện thêm một chàng trai trẻ. 

Người đến chính là Ngô Bình, cậu vươn tay đỡ Hàn Chí Thành, hỏi: “Chú Hàn, chú không sao chứ?”

Nhìn thấy Ngô Bình, Hàn Chí Thành thở dài nhẹ nhõm, nói: “Chú không sao. Tiểu Bình, sao cháu biết chú bị nhốt ở đây?”

Ngô Bình: “Cháu tìm chú nửa tiếng đồng hồ, vừa nãy là dùng thần niệm tìm chú”.

Cậu liến nhìn Ba Nhĩ Đông sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Chú Thành, đây là ai, sao lại muốn đánh chú?”

Hàn Chí Thành cắn răng nói: “Người quen cũ trước kia của chú. Chú nghe nói ông ta ra tù, vốn muốn nể tình nghĩa lúc xưa mà giúp anh ta. Nào ngờ ông ta lòng dạ độc ác, muốn cướp tài sản chú, còn muốn động đến người nhà chú. Loại người này đúng là đáng chết!”

Tay Ba Nhĩ Đông vươn đến eo, rút ra một khẩu súng, hung ác nói: “Cậu đứng im, nếu không tôi bắn chết cậu!”

Ngô Bình nhìn khẩu súng trong tay ông ta, bình thản nói: “Thứ này vô dụng tôi, không tin ông có thể thử xem”.

Nói rồi, cậu vươn tay ra, bí lực chuyển hòa thành sợ chỉ, điều khiển Ba Nhĩ Đông, tay người này không thể tự kiểm soát, nhắm súng vào huyệt thái dương.

Ba Nhĩ Đông sợ hãi, kêu lên: “Tha mạng, tôi sai rồi, tha cho tôi một mạng!”

Ngô Bình hỏi ông ta: “Sao ông lại nghe ngóng đến chỗ chú Hàn tôi, lần này là ý định của ông, hay là do người khác sai bảo?”. Trực giác cậu mách bảo chuyện này e rằng không đơn giản, vì vậy hỏi thêm một câu.

Ba Nhĩ Đông vội nói: “Là Hàn Chí Cao nói cho. tôi, ý tưởng cũng là anh ta nghĩ ra!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi