THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình: "Vậy tại sao gã lại phản bội chú Hàn?"

Hàn Chí Thành cười lạnh đáp: "Không thể thấy người khác tốt hơn mình thôi. Khi đó, gã vừa tốt nghiệp cao đẳng lại không tìm được việc. Chú đã tìm đến gã để gã giúp chú và trả lương rất cao. Sau đó, chú thấy gã làm tốt còn chia cổ phần công ty cho gã. Không ngờ, gã lại bắt tay với người ngoài ăn trộm công thức của công ty chú khiến sự cố gắng trong bảy năm của chú tan thành mây khói! Còn gã lại trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty ăn cắp công thức của chú. Về sau, gã lại thành công gầy dựng hai công ty thương mại và giờ đã là tỷ phú có khối tài sản chục tỷ ở Trung Châu".

Ngô Bình: "Nếu gã đã phát triển tốt vậy rồi thì sao lại phải hại chú Hàn nữa?"

Hàn Chí Thành cười khổ: "Chắc hẳn là có liên quan đến cháu đấy Tiểu Ngô".

Ngô Bình ngẩn người: "Liên quan đến cháu ư?"

Hàn Chí Thành: "Sự xuất hiện của cháu khiến việc làm ăn của chú dần khá hơn, càng làm càng lớn, mọi thứ đều thuận lợi. Mà điều đó lại khiến cho Hàn Chí Cao cảm thấy bị đe dọa. Thế nên, gã đã nghĩ ra cách ác độc đó, muốn mượn đao giết người!" 

Ngô Bình đi đến trước mặt Ba Nhĩ Đông vươn tay vỗ mấy cái lên người ông ta, sau đó cũng võ mấy người khác rồi nói: "Tôi đã dùng chút mánh khóe trên thân các người. Các người chỉ có thể sống 24 tiếng. Trong vòng 24 tiếng đó, các người phải tìm được Hàn Chí Cao và đưa gã đến đây. Đến lúc đó, nếu tôi không thấy Hàn Chí Cao thì các người cứ chờ chết đi!"

Anh nói xong bèn dẫn theo Hàn Chí Thành rời đi, lái một chiếc việt dã bên ngoài nghênh ngang rời khỏi đây.

Trên đường về, Hàn Chí Thành vẫn có chút không yên tâm: "Tiểu Ngô, họ sẽ nghe lời cháu chứ?"

Ngô Bình: "Cơ thể họ sẽ ngày càng đau đớn, cuối cùng sống không bằng chết. Cuối cùng, họ sẽ ngoan ngoãn làm theo lời cháu thôi”.

Sau đó anh lại hỏi: "Chú Hàn, hồi đó đối phương đã trộm công thức gì thế?"

Hàn Chí Thành đáp: "Một công thức trà thảo mộc. Đó là chú mua từ một ông cụ có nhiều đời bán trà thảo mộc, hồi đó đã mất cả một triệu rưỡi tệ đấy. Cháu đừng xem nhẹ một triệu rưỡi tệ, lúc ấy nhà ở Trung Châu mới mấy chục ngàn tệ một căn, mà giờ đã mấy triệu. Theo giá đó tính thì một triệu rưỡi tệ lúc đó cũng phải tương đương với vài trăm triệu của hiện giờ".

Ngô Bình: "Dù gã ăn cắp công thức thì chẳng phải chú cũng có thể làm à?"

Hàn Chí Thành thở dài: "Vô dụng thôi. Gã đã xin làm đại lý duy nhất trong khu vực, cả Trung Châu chỉ mình gã có thể bán. Hơn nữa, gã còn xin độc quyền. Với lại, chú cũng không còn tiền để buôn bán trà thảo mộc nên cũng thôi".

"Công ty trộm công thức trà thảo mộc của chú có doanh thu hằng năm cả 20 tỷ, lợi nhuận ròng hơn bốn tỷ", Hàn Chí Thành nói đến đây thì lộ ra vẻ mặt căm hận, mọi vinh quang vốn dĩ nên thuộc về ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi