THẦN Y TRỞ LẠI

Đan đồng vui mừng, cười nói: “Chúc mừng công tử! Bây giờ, công tử chỉ cần luyện loại đan dược thứ ba, thì công tử đã có thể kế thừa được truyền thừa của Đan Tổ rồi"

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, lại căm lấy quyến sách phương thuốc thứ ba. Anh chỉ cần nhìn thoáng qua, biểu cảm trên gương mặt đã thay đổi. Viên thuốc này có tên Chí Tôn Đan!

Rõ ràng, viên thuốc này kết hợp giữa Mệnh Vân Đan và Truy Hối Đan và thêm một bước nước tạo ra! Viên thuốc này có tác dụng ngay khi người đó còn rong bụng mẹ, đứa bé uống viên thuốc này vào sẽ giúp thể chất của nó nghịch thiên và trở thành Chí Tôn 'rong các thế hệ cùng trang lứa!

Hầu như, Ngô Bình đã tuyệt vọng khi vừa nhìn thấy viên thuốc này. Truy Hối Đan đã rất khó, mà viên thuốc này lại khó luyện chế hơn nó gấp trăm ngàn lần khiến anh tự hỏi. Trên đời này, thật sự có đan dược như vậy sao?

Anh lần lò trong cơ thể mình, lấy ra một gói thuốc thơm. Đã lâu rồi anh không còn hút thuốc nữa, gói này là hàng tồn lại từ trước kia, anh dùng dược liệu để cuốn thành thuốc, hương rất kỳ lạ.

Anh đốt điếu thuốc lên rồi rít một hơi, nói: “Đan đồng này, Đan Tổ luyện chế ra được Chí Tôn Đan thật sao?”

Đan đồng im lặng suy nghĩ một lúc, rõi mới trả lời: “Đan Tổ chỉ thành công được một nửa, nhưng mà hiệu quả của đan dược luyện ra lại không đúng với mong muốn của Đan Tổ. Ông ấy có nói chuyện này không phải do trình độ đan đạo của bản thân không đủ cao, mà do pháp tắc của trời đất không cho phép ông ấy luyện ra loại đan dược như thể”.

Ngô Bình: “Có viên đan dược nào không?”

Đan đồng mở bàn tay ra, một viên đan dược xuất hiện trước mặt của anh. Trông vẻ ngoài của viên đan dược này, anh chẳng thấy có gì đặc biệt

Anh nhận lấy rồi gửi thử, sau đó uống luôn. Tiếp theo đó, anh nhầm mắt cảm nhận công hiệu của nó.

Trong thoáng chốc, dường như anh đã đưa về thời gian còn trong bụng mẹ, tác dụng của đan dược huyền diệu đến mức anh có thể cảm thấy được nó đang di chuyển trong cơ thể của đứa bé đó.

Không biết bao lâu, anh từ từ mở mắt, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Anh nói: "Ban đầu, Đan Tổ đã có thể luyện ra được hoàn chỉnh viên thuộc này rồi, tiếc là lực lượng của ông ta không thể đối chọi được với thiên đạo nên chín mươi chín phần trăm tác dụng của đan dược đã bị giảm chỉ còn lại không phẩy không một phần trăm".

Đan đồng: “Theo như lời công tử nói, ngài có thể luyện chế ra đan dược này sao?"

Ngô Bình nói: "Nếu ta không phải là Thánh Nhân, thì chắc chẩn ta làm không được. Nhưng bây giờ ta đã nắm chắc năm mươi phần trăm rồi nên thử xem!"

Từ đó anh bắt đầu thử luyện đan dược, một lò, hai lò, ba lò! Đến lò thứ ba, anh mới luyện ra được một viên đan dược màu tím, trong vẻ ngoài cũng rất bình thường.

Nhưng lúc đan dược vừa luyện ra, bên ngoài bầu trời lại xuất hiện kiếp vân, khí tức khủng khiếp từ đó ào ạt kéo đến. Ngô Bình cười nói: “Đi nhận Đan Kiếp thôi!”

Dứt lời, anh ném đan dược vào trong không trung, đan dược này lập tức phá vỡ tòa nhà bát giác rồi đâm thủng lên bầu trời, bị sét đánh trúng. Trong lúc sấm sét liên tục bị đánh xuống, trên đan dược cũng từ từ xuất hiện các loại ký hiệu.

Trong viên thuốc này có Vô Thượng Đại Đạo, Cấm Thiên lực nên dù thiên kiếp cũng không thể phá nát được nó. Ngược lại sau khi nó trải qua thiên kiếp, đan dược càng huyền diệu hơn.

Sau một phút, đan dược hạ chăm chậm xuống rơi vào lòng bàn tay của Ngô Bình. Lúc này đan dược đã trong suốt, gần như không tồn tại!

Ngô Bình cười nói: "Thứ mà vị kia đau khổ không thể làm được, ta lại luyện được rồi"

Đan đồng vô cùng xúc động nói: “Công tử thành công rồi!"

Sau đó đột nhiên lò đan thu nhỏ lại, lớn bằng bàn tay, bay vào trong tay của Ngô Bình. Đan đồng giải thích: "Trong đan đồng có giấu động thiên, tất cả truyền thừa của Đan Tổ đều ở trong đó. Từ nay, công tử chính là chủ nhân của tiếu nhân rồi!"

Ngô Bình: “Tên ngươi là gì?”

Đan đồng: “Tiểu nhân tên Thanh Phong”

Ngô Bình bật cười: “Thế có phải còn một người tên là Minh Nguyệt?” Anh nhớ lúc nhỏ, cũng xem bộ phim thần thoại này rồi

Đan đồng gật đầu: “Có. Ta với Minh Nguyệt đều là đan dược. Sau này tu hành ra linh trí, đồng thời hầu hạ lão chủ nhân".

Ngô Bình: “Vậy là ngươi không phải khí linh trong lò đan đúng không?”

Thanh Phong đan đồng: “Nói là khí linh cũng đúng mà, dù sao bây giờ ta đang kiểm soát càn khôn trong lò đan”.

Ngô Bình gật đầu nói: " Ngươi đưa huy chương Cửu Tử Đỉnh Đan Sư cho ta trước đi.”

Thanh Phong dâng huy chương bằng hai tay cho Ngô Bình, anh vừa căm đã bị đẩy ra cửa.

Tuy thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, nhưng Thiên Hách Uy với bảy luyện đan sư vẫn đứng ở bên ngoài tòa nhà như tượng gỗ canh giữ nơi đó. Họ vừa thấy anh bước ra, Thiên Hách Uy đã vội vàng bước lên chào đón: “Chào công tử, thế nào rồi?"

Ngô Bình đưa huy chương ra cho họ thấy rồi nói: “Thật may, ta không khiến ngươi thất vọng. Ta chỉ luyện chế được hai loại đan, còn loại thứ ba rất khó nên ta thất bại rồi”

Hai mắt của Thiên Hách Uy tỏa sáng, nói: “Như thế đã giỏi lắm rồi! Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, không ngờ ngài là người đứng đầu trong Đương Kim Đan Đạo!” 

Còn bảy luyện đan sư đều hành lễ với Ngô Bình: “Chào Lý tổ!”

Cửu Tử Đỉnh Đan sư là cái gì? Đó chính là Đan Đạo Tổ Sư! Những người này lập tức bỏ cao ngạo, cúi đầu tự nguyện gọi Ngô Bình là Đan Đạo Tổ Sư!

Thật ra thực lực của Ngô Bình đã vượt qua Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, vì anh luyện ra loại đan thứ hai có tên Truy Hối Đan!

Ngô Bình gật đầu: “Thưa các vị, lò đan bên trong rất tốt nên ta cầm đi rồi. Sau này, anh muốn thăng chức lên Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, có thể đến gặp ta”.

Đương nhiên, chẳng ai ý kiến gì về chuyện này.

Lúc này, Thiên Hách Uy mới hỏi: “Loại thứ hai là Truy Hối Đan nhỉ Lý Tổ, ngài có thể cho ta xem một chút được không?”

Ngô Bình lập tức đưa cho Thiên Hách Uy một hạt, nói: “Thật ra viên thuốc này chẳng có gì quan trong, ta đưa một viên này cho Nhị gia”.

Thiên Hách Uy mừng rỡ, vội vàng nhận lấy đan dược, nói: “Sau này, Lý tổ sẽ là phường chủ của Thiên Đan Phường!"

Thật ra Thiên Hách Uy biết, Thiên Đan Phường. 

không thể nào giữ được nhân vật Cửu Tử Đỉnh Đan Sư xuất sắc như Ngô Bình. Thậm chí nếu Ngô Bình đồng ý, hắn ta có thể đuổi cả bảy đan sư này đi hết. Dù sao chỉ cần hẳn ta theo anh, thì con đường tương lai còn sáng lạng hơn cả Thiên Đan Phường!

Thiên Hách Uy là người thông minh, nên hẳn ta lập túc nói ra suy nghĩ của bản thân: “Từ nay toàn diện của Thiên Đan Phường do ngài phụ trách, Thiên gia sẽ không nhúng tay vào”. Ý của hẳn ta là muốn giao Thiên Đan Phường cho anh, muốn sử dụng cái này để kéo Ngô Bình về phe mình.

Ngô Bình cười trừ nói: “Đa tạ Nhị gia đã tin tưởng, ta với các vị đan sư vẫn chưa quen biết nhiều, nên hiện tại chúng ta cần chút thời gian. Nếu Nhị gia không có việc gì nữa, xin về trước”.

Ngô Bình đuổi người, nhưng Thiên Hách Uy vẫn rất vui vẻ và vội vàng nói: “Được rồi, mọi người cứ thoải mái nói chuyện đi, lúc nào rảnh ta sẽ lại đến”.

Thiên Hách Uy đi rồi, Ngô Bình nhìn và nói với bảy vị đan sư: "Vừa rồi có Thiên Nhị gia ở đây, nên có vài lời ta không thể nói ra. Thật ra, ta đã luyện ra loại đan dược thứ ba và cũng nhận được truyền thừa của Đan Tổ." 

Bảy vị đan sư vừa vui vừa sợ: “Chúc mừng Lý tổ!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi