THẰNG NHỎ NGỐC

Chẳng bao lâu sau, thuyền đã cập bến.

La Vực làm động tác mời Kim Vi. Thấy gã bất động, y tỏ vẻ không vui.

“Chỉ là tâm sự thôi mà, sao, Kim tiên sinh đã tới tận đây rồi vẫn không nể mặt tôi chăng, lẽ nào anh có gì khó nói? Nói ra đi, tôi sẽ giải quyết giúp anh.”

La Vực vừa dứt lời, A Bình A Quang liền đồng thời bước lên. A Bình cơ bắp cuồn cuộn, đầu thì trọc lốc, mới lại gần đã làm Kim Vi sợ run bần bật, buộc phải bước lên chiếc du thuyền kia.

Trên đường đi, Kim Vi không ngừng quan sát du thuyền, bên trong sáng sủa sạch sẽ, không có gì khác thường, đặc biệt là buồng ngủ có treo đèn vàng tỏa ánh sáng ấm áp.

La Vực cũng lên thuyền, ngắm nghía một lúc rồi thỏa mãn gật đầu, ngồi xuống ghế sofa. Quản lý Đồng không chút khách sáo ngồi đầu bên kia. A Bình và A Quang thì đứng ngoài cửa.

La Vực bắt chuyện với Kim Vi: “Kim tiên sinh đừng khách khí, ngồi đi, câu nệ làm chi.”

Tuy mới gặp nhau vài lần, nhưng Kim Vi không phải thằng ngốc, gã mơ hồ cảm giác được tính cách La Vực không dễ đối phó, lúc nào y cũng treo ý cười nhàn nhạt, nhưng chuyện y làm ra không hề giống với vẻ ngoài chút nào.

Tuy nhiên, dù có thế nào thì bây giờ Kim Vi cũng không được quyền lựa chọn. Gã cảm giác được mặt đất đang rung chuyển, thuyền bắt đầu chạy ra biển, bốn bề vắng lặng không người. Gã không có bất cứ kế hoạch nào, chỉ còn nước nơm nớp ngồi xuống.

Thực ra trong lòng Kim Vi cũng rõ, La Vực làm thế này chỉ đơn giản là muốn tính sổ với gã. Gã chẳng mong mình có thể bình yên, không mảy may tổn thất vượt qua chuyện này, vì dù sao quan hệ của La Vực và Nguyễn Hiểu Quả hiện tại không bình thường chút nào, đây cũng là điều mà trước đây Kim Vi đoán mãi không ra. Kể cả Kim Vi có là một tên thích làm bộ làm tịch, từ khi hơi có thân phận càng không để tâm tới sắc mặt người khác, thì bây giờ gã cũng không thể không cúi đầu.

Thừa dịp La Vực còn chưa nói chuyện, Kim Vi đã muốn tỏ vẻ nhận sai, chí ít cũng không tăng thêm xung đột. Nghĩ đi nghĩ lại gã vẫn cho rằng vấn đề bắt nguồn từ hiểu lầm ở vườn sinh thái.

“Ừm… Ông chủ La, tôi và Hiểu, Hiểu Quả… Đúng là từng gặp nhau, trước ở vườn sinh thái…”

La Vực vốn đang chờ người phục vụ trên thuyền châm trà cho mình, nghe Kim Vi mở miệng, y liền thu vẻ thờ ơ, nhìn về phía gã. Rõ ràng trong mắt y không có bất cứ cảm xúc nào, lại khiến Kim Vi phải ngậm miệng.

Mãi tới khi chén trà của La Vực được rót đầy, y cầm chén lên nhấp một ngụm, mở miệng đọc một câu: “Cao tiêu dật vận quân tri phủ, chính thị tầng băng tích tuyết thời.”

Nhẩm xong, La Vực khẽ cảm thán một câu.

“Quả là một câu thơ hay.”

Song, chỉ ngay sau đó La Vực đã lắc đầu tự giễu.

“Tôi tài hèn học ít, chắc hẳn trình độ văn thơ không được như Kim tiên sinh, cũng không cảm nhận sâu sắc được như anh, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy đôi từ “Dật Vận Dật Vận”, nghe sao mà giống như miêu tả một người.”

Kim Vi nghe La Vực nói, trong đầu quên luôn những gì mình đang định giải thích, chỉ ngơ ngác tại chỗ, trợn mắt nhìn y.

La Vực lại tiếp tục: “Ồ, xin lỗi đã cắt lời anh, anh mới nói gì? Chuyện vườn sinh thái hả? Có phải hôm đó cả nhà mấy người tới vườn trái cây chơi, tiện tay đánh Hiểu Quả nhà tôi không?”

La Vực bày vẻ bỗng chợt nhớ ra.

“Thực ra hôm đó về tôi có hỏi Hiểu Quả, hỏi xem cậu ấy có biết anh không, cậu ấy bảo không biết.”

Mắt Kim Vi lóe lên.

La Vực lại cười: “Nhưng đôi mắt cậu ấy chưa bao giờ nói dối, có lẽ chính cậu ấy cũng không biết, nhưng tôi biết cậu ấy vẫn nhớ. Tôi không biết Kim tiên sinh có nhận ra không, Hiểu Quả nhà tôi tuy trông thông minh vậy thôi, nhưng thực ra hay quên lắm. Thế mà lâu vậy rồi cậu ấy vẫn có ấn tượng với anh, chắc hẳn quan hệ của hai người trước kia phải tốt lắm.”

La Vực liếc đối phương, ánh mắt không hề vương dù chỉ một chút ý cười như nơi khóe miệng.

“Thật khiến người ta ước ao mà…” Y còn bồi thêm một câu.

Dường như Kim Vi nhận ra sự lạnh lẽo trong lời nói của La Vực, gã bỗng hoàn hồn, cứng nhắc giải thích: “Khi, khi tôi và Hiểu Quả quen nhau, cậu ấy còn nhỏ, lúc đó là vì tôi… Tôi và Dật Vận, cũng chính là mẹ cậu ấy… Làm việc ở cùng một trường, tôi là sinh viên, cô ấy là trợ giảng…”

Kim Vi cố tình nói nhẹ đi quan hệ của hai người, khiến La Vực nghe mà lắc đầu liên tục, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng.

“Tôi vốn tính để chúng ta ngồi xuống trò chuyện cẩn thận với nhau, thế nhưng Kim tiên sinh làm tôi hoài nghi sự chân thành của anh quá, rõ ràng tôi thấy chuyện đâu phải vậy đâu.”

Đang nói, mặt tường bên trái phòng bỗng lóe sáng, cả khu vực liền biến thành màn ảnh, một số ảnh chụp hiện lên, cách vài giây lại đổi một tấm. Đa số là những bức ảnh chụp riêng của hai người, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, người đàn ông trẻ trung anh tuấn, tư thế của họ hết sức thân mật, nụ cười trên môi ngọt ngào tình cảm, vừa nhìn đã biết quan hệ thế nào.

La Vực chống cằm, ánh mắt đầy thưởng thức: “Không ngờ hai người lại đi nhiều nước như vậy, Hiểu Quả có đi cùng không? Nếu có, vậy thì cậu ấy còn đến nhiều nơi hơn tôi rồi…”

La Vực lẩm bẩm một hồi, lại chuyển qua bình luận: “Hai người chênh nhau những mười tuổi, nhưng mà nhìn số ảnh này không hề nhận ra cách biệt tuổi tác. Đương nhiên tôi không có ý chê anh già trước tuổi, tôi chỉ muốn khen Dật Vận tiểu thư trẻ trung xinh đẹp. Chẳng trách Kim tiên sinh lại thích bà ấy.”

La Vực lộ vẻ hứng thú.

“Rốt cuộc hồi đó anh làm thế nào mà theo đuổi được bà ấy vậy? Theo tôi biết, Dật Vận tiểu thư và người chồng quá cố của bà ấy từng hết sức mặn nồng, vì thế sau khi bị gia đình đôi bên phản đối, cả hai đã cùng nhau bỏ tới thành phố A, vừa học vừa gắng sức làm việc, mãi sau khá hơn một chút, Hiểu Quả ra đời thì chồng bà ấy lại mất vì bạo bệnh, để lại mẹ góa con côi không nơi nương tựa. Dật Vật tiểu thư ngậm đắng nuốt cay nuôi Hiểu Quả khôn lớn, ngẫm lại thật đúng là xúc động. Kim tiên sinh khi đó hai bàn tay trắng, vậy mà vẫn có thể khiến Dật Vận tiểu thư lòng đầy phòng bị, mải miết lo toan chấp nhận mình, quả là khiến người ta bội phục. Ừm…. Để tôi nghĩ xem, anh dùng cách gì nào.”

La Vực trầm tư.

“Chắc chắn không thể quên ưu điểm tuấn tú lịch sự, biết ăn nói được rồi, kế đến là tài trí hơn người, dịu dàng chu đáo, nếu biết ra tay vào thời điểm thích hợp thì đúng là có thể lấy lòng một người phụ nữ đang cần chăm sóc. Tuy nhiên, tôi đoán nguyên nhân lớn nhất chính là vì anh làm vui lòng đứa con trai quý giá của bà ấy, đúng không? Điều này cũng không kì lạ, Hiểu Quả thân thiện dễ hòa hợp như thế, anh chỉ cần đối xử tốt với cậu ấy một chút thì cậu ấy sẽ thích anh ngay.”

Nói tới đây, La Vực đột nhiên đổi chủ đề.

“Được rồi, trước đây Hiểu Quả thích ăn gì? Cậu ấy phản ứng nhanh lắm đúng không?”

Hỏi xong, thấy vẻ mặt hoang mang suy tính của Kim Vi, La Vực chẳng muốn biết đáp án nữa, nhíu mày nói.

“Thôi bỏ đi, anh khỏi cần nói cho tôi, dù sao cậu ấy cũng không nhớ nữa. Cơ mà Kim tiên sinh đừng quên, hai người bọn họ chỉ sợ là bước ngoặt lớn nhất đời anh đó. Nhờ Dật Vận tiểu thư tiến cử nâng đỡ, anh mới có thể quen biết giáo sư tài giỏi nhất của bà ấy, cũng là Phó sở nghiên cứu Lư tiên sinh, à, tôi quên mất, bây giờ ông ấy đã là bố vợ của anh. Hơn nữa, anh không chỉ được trở thành học trò của ông ấy, còn thuận lợi chiếm được cơ hội thực tập tại sở nghiên cứu, chẳng phải là “May mắn trong đời” sao?”

Nghe La Vực tự đưa ra kết luận, Kim Vi há miệng như muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương cắt lời.

“Tôi biết anh muốn nói mình cũng phải hy sinh nhiều, tôi hiểu mà. Nhưng so với Dật Vận tiểu thư, có vẻ công sức của anh chẳng đáng là bao, vì dù sao, bà ấy cũng đã dồn hết tích cóp cả đời làm vốn cho công trình nghiên cứu chung của hai người. Chỉ tiếc, bà ấy không ngờ dã tâm của anh lại lớn như vậy, lớn đến nỗi chẳng những thành quả nghiên cứu khoa học này không bõ bèn gì, mà cả tình yêu của anh cũng không đủ để lấp đầy.”

La Vực lại nhấp một ngụm trà, thuận tiện đẩy tách trà của Kim Vi về phía trước, như thể hai người đang thực sự trò chuyện.

La Vực tiếp tục: “Thực ra, tôi rất thưởng thức những người có dã tâm, có mục tiêu như Kim tiên sinh, chỉ có điều đối với tôi, anh có tầm mắt hạn hẹp quá, cũng chẳng đủ thông minh, làm hỏng chuyện. Nếu không, chúng ta đã có thể hợp tác cùng nhau rồi, thật đáng tiếc.”

Nghe câu này, Kim Vi từ đầu tới cuối không tìm được cơ hội phản bác rốt cuộc không nhịn được nữa. Tuy tất cả những gì La Vực nói đều là sự thật, nhưng việc đối phương nắm rõ mình khiến Kim Vi sợ hãi, sợ bị người trước mặt nhìn thấu triệt để, sợ mục đích thực sự của y, sợ như thể từng câu từng chữ của La Vực đang dần hạ con dao lơ lửng trên cổ gã xuống.

“Cậu….Đến cùng cậu có ý gì?” Kim Vi đã mất hơn nửa sức lực.

“Vì sao các người ai cũng vội vã vậy chứ?” La Vực thở dài. “Được rồi, để tôi nói cho anh biết nhé.”

La Vực đứng dậy, bắt đầu đi vòng quanh phòng.

“Kim tiên sinh không thấy nơi này quen mắt sao? Thực ra kiểu du thuyền này đã cũ lắm rồi, không còn được sử dụng từ mấy năm trước, tôi phải vất vả lắm mới tìm được. Kim tiên sinh xem, thiết kế gồm phòng khách phòng nghỉ này được gọi là Giản khiết phong, đi kèm cả phòng bếp để hành khách có thể tự do nấu nướng, rất tỉ mỉ chu đáo. Phòng ngủ cũng được bài trí ấm áp, đèn có thể tự cảm ứng, vào một số thời điểm sẽ tạo không khí rất tốt.”

La Vực nắm chốt cửa, nở nụ cười.

“Tôi đoán đây là nơi đắt giá nhất của du thuyền, tường lát gạch men mát mẻ, cửa sổ lớn bán mở, khi tắm có thể ngắm cảnh biển, còn tích hợp cả phòng tắm vòi hoa sen. À đúng rồi, quan trọng nhất là thiết kế bồn tắm kiểu quý phi sang trọng! Đây hẳn là một trong những điều kiện then chốt khiến Kim tiên sinh chọn chiếc du thuyền này.”

La Vực chầm chậm đẩy cửa ra. Cùng lúc đó, ánh đèn trong phòng bỗng phụt tắt!

Tầm mắt Kim Vi tối sầm lại, nhưng dần dần, có một thứ gì đó xuất hiện trước mắt gã. Hai mắt gã cũng theo đó mà trợn lên, cuối cùng trợn tới mức như sắp nứt toác.

Đơn giản là bởi, Kim Vi nhìn thấy trong phòng tắm, có một người phụ nữ đáng ra sẽ không xuất hiện…

===========================

Tác giả: Khả năng ngôn ngữ của người đối diện bị thiếu hụt, La tiên sinh đành chịu khổ nói nhiều chút vậy.

Bạn Táo edit: Gọi Dật Vận là bà thì hơi già, cơ mà ông chủ La là con rể mà, phải gọi bà mới đủ kính trọng, mọi người nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi