THẰNG NHỎ NGỐC

Người phụ nữ mặc một chiếc váy maxi dài. Dù đã qua nhiều năm, Kim Vi vẫn nhớ rõ, đây chính là trang phục mà Nguyễn Dật Vận thích nhất. Mái tóc dài buông xõa sau lưng, thân hình thanh mảnh yêu kiều, làn váy khẽ lay theo từng nhịp bước. Khi cởi chiếc áo blouse trắng, trông bà chẳng hề giống một nghiên cứu viên cả ngày ngồi trong phòng thí nghiệm.

Người phụ nữ cách đó không xa kia cũng có mái tóc dài, thân hình thanh mảnh, chỉ có điều gương mặt hết sức mơ hồ, thậm chí có thể nói là… Không có ngũ quan.

Tuy nhiên, điều này không ngăn cản Kim Vi nhận ra đối phương, đường đường một người đàn ông trưởng thành lại sợ tới mức ngã bệt xuống đất, không gượng dậy nổi.

Ngay sau đó, người phụ nữ trong phòng tắm chầm chậm đi về phía Kim Vi. Cơ thể bà lơ lửng, phát ra màu xanh lam trầm trầm u tối, chẳng khác nào một quỷ hồn.

“A… Đừng, đừng tới đây…. Đừng…”

Kim Vi hoảng hốt liên tục lùi về sau, hai chân thậm chí còn phát điên đá loạn, muốn chật vật bao nhiêu đủ chật vật bấy nhiêu, may mà gắng gượng kiểu gì còn nhớ được trong phòng có người để cầu cứu.

Gã nhanh chóng quơ quào chân tay, bò tới chỗ La Vực, chỉ tiếc mới bò được nửa đường đã bị A Quang và A Bình vào từ khi nào ngăn cản, chỉ vài cái đơn giản đã đè gã xuống đất, mặt đối diện với cái bóng màu xanh.

Kim Vi run rẩy cả người.

La Vực hài lòng mở miệng: “Sao Kim tiên sinh dễ kích động vậy, xem ra anh cũng rất tò mò với sản phẩm công nghệ cao này.”

La Vực đi tới phía trước cái bóng. Y cao hơn người phụ nữ kia một cái đầu, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, gật gù: “Kim tiên sinh biết đây là gì không? Tôi đã từng nghe nói về thứ này rồi, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên được thấy, hình như đây chính là “Hologram”? Người ta nói có thể lấy giả đánh tráo, không ngờ lại giống bản gốc tới vậy, đúng là phải cảm ơn quản lý Đồng đã tìm bạn cũ nhờ thiết kế riêng, chắc phải tốn nhiều công sức lắm nhỉ?!”

La Vực quay đầu hỏi.

Trong bóng tối truyền đến một tiếng thản nhiên: “Ông chủ La đừng khách sáo, bạn tôi nói, nếu thêm ngũ quan thì sẽ giống thật một trăm phần trăm.”

La Vực lắc đầu, nhìn Kim Vi đang sõng soài dưới đất: “Không phải làm thế sẽ cho gã ta cơ hội được gặp lại Dật Vận tiểu thư sao? Gã không xứng.” Y quét mắt nhìn cái bóng: “Thế này là đủ rồi.”

La Vực lùi về sau hai bước, để A Quang một tay xách Kim Vi lại gần cái bóng, chóp mũi gần như chạm tới làn váy phiêu dật. La Vực đã nói thẳng cho gã biết đây chỉ là một cái bóng, nhưng không biết có phải trong lòng Kim Vi có quỷ hay không, cho nên gã vẫn kinh hãi tới mức cứng đờ không thể nhúc nhích.

La Vực kỳ quái hỏi: “Kim tiên sinh đang chột dạ sao?”

Cùng lúc đó, cái bóng bất ngờ ngồi xuống, dí sát khuôn mặt không ngũ quan “nhìn” người dưới đất.

Bắp thịt trên người Kim Vi căng thẳng co quắp, gã không kìm được bật khóc: “Tôi…. Tôi không… Không hại chết cô ấy…. Không phải tôi…”

La Vực “Ha” một tiếng: “Đầu óc anh không tốt lắm thì phải, cái gì cũng phải để tôi nhắc. Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

La Vực cho Kim Vi mấy giây suy nghĩ, thấy gã vẫn giật giật, liền tự mình nói với mình: “Ngày này mười năm trước, anh hẹn Dật Vận tiểu thư tổ chức sinh nhật cho Hiểu Quả, nhưng hai người họ đã chờ rất lâu vẫn không thấy anh đến. Vì không muốn con trai thất vọng, Dật Vận tiểu thư đành dắt cậu ấy lên du thuyền anh đã đặt trước.”

“Thực ra tình hình tài chính của hai người khi đó không thích hợp làm chuyện xa xỉ như vậy, có lẽ Dật Vận tiểu thư không muốn làm trái ý tốt cuối cùng của anh, hoặc bà ấy biết, một thời gian dài thật dài sau này, con trai bà ấy sẽ không được sống cuộc sống như vậy nữa. Bởi vì người bạn trai trẻ tuổi của bà ấy đã giấu bà ấy, lén lút dùng rất nhiều nguyên liệu chưa được phê duyệt để làm thí nghiệm, không chỉ hại lây nghiên cứu của bà ấy, mà còn khiến nỗ lực cả đời của bà ấy hóa thành bọt nước.”

“Tôi… Tôi không… Tôi không định…”

La Vực chẳng muốn nghe gã lắp bắp nói xạo.

“Đừng bảo với tôi là anh không biết thuyền sẽ xảy ra chuyện, cũng đừng bảo anh không muốn hại chết họ. Anh dám nói khi nghe tin Nguyễn Dật Vận qua đời anh không thở phào nhẹ nhõm không? Khi đó anh ở đâu? À, anh ở chỗ người yêu mới của anh, mải mê đắc chí vì lại tìm được một cái cây đại thụ để bám để núp? Dù sao anh và Dật Vận tiểu thư cũng chỉ lén lút yêu nhau, người đã mất rồi, bao nhiêu ký ức giữa anh và bà ấy cũng tan thành mây khói, không để lại gì cả. Không biết vợ anh có biết mối quan hệ đã qua này không, tôi đoán… Có lẽ cô ấy không biết, có lẽ giả vờ không biết? Nhưng chắc hẳn Lư tiên sinh biết, song một bên là người đã khuất, một bên là con gái bảo bối của mình, ông ấy đau lòng biết bao, khổ sở dằn vặt đến mức phát điên. Ha ha ha.”

“À, không phải, không đúng.” La Vực như vừa nhớ ra điều gì. “Thực ra anh để lại không ít thứ cho Dật Vận tiểu thư, anh để lại tội lỗi vốn không thể tự mình gánh được cho bà ấy, hại số tiền bà ấy lén lút để lại cho con trai cũng bị pháp viện đóng băng, làm bệnh viện muốn xin tiền chữa trị cho Hiểu Quả thế nào cũng không được. Anh thì cầm đi biết bao thành quả thực nghiệm của bà ấy, đăng ký độc quyền, nhận được vô số tiền thưởng. Kim tiên sinh, chiêu liên hoàn này của anh thật lợi hại. Tới tôi cũng muốn vỗ tay cho anh.”

La Vực vừa nói vừa vỗ tay, tiếng vỗ tay quanh quẩn trong căn phòng tối đen, chẳng khác nào hung hăng vả vào mặt Kim Vi.

Kim Vi nằm rạp dưới đất gào khóc, không biết là khóc vì hối hận, hay khóc vì ảo não cho tình cảnh quá khứ vẻ vang, hiện tại thê thảm của mình.

La Vực chẳng buồn ban cho gã một cái nhìn thương hại. Y vẫn nhìn cái bóng cách đó không xa, như thể phát hiện một điều gì đó trên người đối phương.

La Vực nói tiếp: “Chắc hẳn anh chưa xem ảnh chụp hiện trường, đúng ha, anh biết đứa bé ấy vẫn nằm trong bệnh viện thập tử nhất sinh, nhưng không hề tới thăm dù chỉ một lần, lấy đâu ra can đảm xem những bức ảnh kia. Nhưng mà… Tôi đã xem, còn xem đi xem lại.”

La Vực đi về phía Kim Vi, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh người phụ nữ kia, xách cổ áo Kim Vi lên, bắt gã phải ngẩng đầu.

Hai bàn tay La Vực lạnh toát, khiến Kim Vi cảm giác như mình đang bị một con rắn độc quấn chặt, bóp nghẹt yết hầu làm gã không thở nổi. Nhưng kinh khủng hơn, theo động tác của La Vực, người phụ nữ trước mặt cũng dần thay đổi.

Giọng nói La Vực vẫn vang vọng bên tai.

“Ngâm nước thời gian dài làm da biến thành màu xanh xám, tứ chi trắng bệch trương phình, bụng gồ lên, xương trán vỡ vụn, thủng một lỗ to, tóc bết dính trên mặt, máu chảy nhoe nhoét, đọng vào mắt, khiến cả hai con mắt cũng bị nhuộm thành màu đỏ lòm.”

La Vực nói tới đâu, người phụ nữ liền biến đổi tới đó.

“A ——-!!!!!” Kim Vi mở mắt trừng trừng nhìn từ đầu tới cuối, không kìm được hét lên.

Song, vừa hét được một nửa, La Vực đã nhăn mày, thẳng tay vặn mồm gã, nhét khăn trong túi vào mồm gã.

“Ồn muốn chết.”

La Vực oán trách, vỗ vỗ tay, chống quải trượng đứng dậy. Y nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Bây giờ gần 10 giờ rồi, để tính xem nào… Lúc đó từ tám giờ tối tới hai giờ sáng hôm sau mới có người tới cứu viện, tức là…. Hiểu Quả đã phải ở trong nước tròn sáu tiếng đồng hồ, anh chưa được một tiếng đã kinh hãi như thế rồi, có thấy mất mặt không.”

La Vực nhẹ nhàng trách móc gã mấy câu, ra hiệu cho A Quang và A Bình xách gã vào phòng tắm.

Bồn tắm cỡ đại đã được đổ đầy nước, A Quang vứt Kim Vi như vứt bao quần áo vào bồn, còn nhanh nhảu lấy dây thừng mềm trói tay chân  gã lại, chỉ chừa miệng mũi trồi lên trên mặt nước để gã có thể duy trì hô hấp, nhưng không cách nào nhúc nhích được.

Trong lúc bị trói, Kim Vi vô tình nuốt phải mấy ngụm nước, gã nhận ra cả bồn tắm không phải nước ngọt, mà là nước biển mặn chát.

Đầu xuân, ngâm người trong nước lạnh như băng, cửa sổ bên cạnh còn mở lớn để gió lạnh tha hồ ùa vào, đập lên toàn thân ướt đẫm của Kim Vi. Kim Vi lạnh toát, theo phản xạ bắt đầu co giật.

La Vực nhìn người thê thảm trước mặt, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Lúc này, người phụ nữ ngoài cửa cũng từ từ đi đến, nhưng dáng điệu của bà không còn lả lướt như ban nãy, mà mang theo cơ thể đầy rẫy vết thương, dị dạng, thậm chí là quỷ dị bước tới.

Cô lướt qua mọi người, dừng chân bên bồn tắm, nhìn chằm chằm người bên trong.

“Ưm… Ưm…” Kim Vi thảm thiết nghẹn ngào, sống không bằng chết, hai mắt như sắp rỉ máu.

La Vực lại không nhìn bọn họ, chỉ nói một câu cuối cùng: “Không sao, may mà anh còn bốn tiếng nữa, từ từ gỡ gạc sự xấu hổ ban nãy…” Nói xong, y quay người rời đi.

Lúc đi, A Bình còn tốt bụng đóng cửa hộ Kim Vi, để lại gã một mình trong tuyệt vọng.

Chẳng biết từ khi nào, du thuyền đã quay về bến tàu. Tới gần bờ, A Quang nhảy xuống trước, sau đó cẩn thận dẫn mấy người La Vực xuống.

La Vực liếc chiếc du thuyền một cái, A Bình liền cơ trí vội vàng nói: “Bọn em đã chuẩn bị bác sĩ, cứ cách một khoảng thời gian sẽ lôi gã ra, không chết được.” Cù Phong đã bảo hắn rồi, bây giờ mọi người là người đứng đắn, không thể như mấy tên xã hội đen được.

Cơ mà, tới lúc được thả ra gã còn bình thường nữa hay không, thì chẳng liên quan gì tới bọn họ.

La Vực cười gằn: “Gã không nỡ chết đâu.”

Nói xong, La Vực đi về xe, ngồi vào.

Hàng Nham đang ngẩn người chờ, thấy La Vực trở về, sắc mặt mọi người ai cũng thản nhiên bình thường, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đang định lái xe rời đi, A Quang bên ngoài bỗng gõ cửa kính.

La Vực hạ cửa. Cái tên cao to lực lưỡng mới nãy còn ra tay không chút lưu tình giờ lại hơi ngượng ngùng, hắn do dự một lát, lôi ra một cái hộp.

“Ừm… Ông chủ, anh Phong bảo em giao cho anh, anh ấy bảo hôm nay quán bận quá, không tới được, tạm thời bù bằng cái này.”

La Vực không nhúc nhích, mãi tới khi đưa mắt thấy cái nơ bướm trên hộp quà, y mới vươn tay.

A Quang nói tiếp: “Cũng không phải thứ gì hay ho, chỉ là một hộp nhạc, mọi người góp tiền… Tùy tiện tặng thôi.”

Quản lý Đồng ngồi trước quay đầu lại, không nhịn được nói: “Hộp nhạc? Không phải đó là quà cho con gái…” Hình như đang nói lại cảm thấy không phù hợp lắm, hắn vội vàng sửa lời: “Chắc Hiểu Quả sẽ thích.” Cả một bang hội không ngờ lại có thể làm được chuyện này, chỉ riêng tấm lòng của họ đã đủ lắm rồi, cũng không kén chọn soi mói chất lượng được.

La Vực cũng thấy vậy. Y gật đầu, còn nói một câu “Phiền cậu rồi”, nhấn nâng cửa sổ lên, nhanh chóng rời khỏi bến tàu dưới ánh mắt như nhìn thấy quỷ của hai người.

Dọc đường đi, trong xe hết sức yên tĩnh. La Vực như đã nói hết tất cả những gì mình muốn nói, cả đường đều trầm mặc. Vừa về tới cổng biệt thự, La Vực đã mau chóng cầm quải trượng xuống xe, lặp lại câu mới nói với A Bình và A Quang, rồi quay đầu rời đi.

Nhìn theo bóng lưng đang xa dần, quản lý Đồng nhịn không được nhiều chuyện hỏi: “Hai người vừa rồi ở đâu vậy?”

Thực ra Hàng Nham không có thói quen hút thuốc, sau khi La Vực bị bệnh, hắn càng tránh xa thứ này, nhưng bây giờ, hắn lại cực kì muốn hút một điếu.

Quản lý Đồng cảm giác được, rút ra hai điếu, châm thuốc cho cả hai.

Hàng Nham rít một hơi thật sâu, nói: “Anh có biết La Vực mở mấy quán rượu không?”

Quản lý Đồng gật đầu: “Nghe danh “Chỉ Quang” đã lâu, không chỉ ở thành phố A, mà ở thành phố khác cũng thế này.” Vừa nói hắn vừa giơ ngón cái.

Hàng Nham gật đầu: “Tất cả những nhân viên ở các quán rượu này đều từng làm việc trong những công ty thua lỗ.”

“Ồ?” Quản lý Đồng không rõ mấy vụ này lắm, không khỏi lộ vẻ hứng thú.

Hàng Nham tiếp tục: “Công ty của họ làm ăn không tốt, nợ nần chồng chất, không trả nổi lương cho nhân viên, ném đi cũng không xong.”

“Vậy chẳng phải La Vực đã giúp họ rồi sao?”

“Đúng vậy đấy.” Hàng Nham nhún vai.

Quản lý Đồng lại hỏi: “Nhân viên ở đó…” Cũng chính là những người như A Quang A Bình.

Hàng Nham phả một hơi khói: “Anh biết tại sao tôi không thích kinh doanh không? Bởi vì tôi biết mình sẽ không bao giờ tính toán được như La Vực. Cậu ấy thu nhận những người vì nợ nần, vì thù oán mà bước đến đường cùng, cho bọn họ công việc, cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp hơn, giúp bọn họ sống yên ổn, người ngoài nhìn thì nghĩ đây là hành động không tưởng tượng nổi, nhưng kết quả chứng minh tất cả đều đáng giá. Từ trước tới giờ, La Vực bỏ ra luôn nhận được hồi báo, trong kinh doanh, La Vực không phải là kẻ thủ đoạn, mà là một thiên tài.”

Quản lý Đồng trầm tư, cất lời: “Nhưng mà, cậu ấy không đối xử với Hiểu Quả như vậy.”

Hàng Nham sửng sốt, tự giễu lắc đầu: “Đúng vậy, không ngờ lại có ngoại lệ, thực sự không ngờ.”

Quản lý Đồng nhớ lại những lời La Vực nói trên thuyền, lại nghĩ tới vẻ mặt y lúc nhìn Kim Vi lần cuối, không khỏi thở dài một tiếng.

“Ông chủ La thật là có tâm.”

Y giải quyết mối thù của Hiểu Quả, dựng lên ngôi nhà hiện tại của hai người, còn dạy cho cậu cách học tập trong tương lai.

Thì ra, cả ba việc này, mới là món quà sinh nhật La Vực dành tặng Hiểu Quả.

Mà tất cả những điều này, chỉ có hy sinh trả giá, chẳng hề ngóng trông được đáp trả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi