THÀNH THÂN VỚI NGƯỜI PHÀM THẬT KHÓ - OẠT KHANH TẤT ĐIỀM

Trì Nhứ vốn không giỏi nói chuyện yêu đương, cũng không biết quý trọng ngày tốt cảnh đẹp, nhưng vào lúc này không thầy dạy cũng biết điều im lặng không phá vỡ bầu không khí kiều diễm giữa hai người.

Gió nhẹ phất quá hồ sen, nàng khẽ thở một hơi, nghe tiếng tim đập truyền vào bên tai, bỗng nhiên cảm thấy tất cả cũng chẳng còn quan trọng lắm.

Mặc kệ hắn là đại đế Minh giới đứng ở trên cao hay là phàm phu tục tử một giới, điều quan trọng hơn cả hắn là Lê Liễu Phong.

Hai người chậm rãi trở về, Lê Liễu Phong bỗng nhiên mở miệng gọi nàng:

“A Nhứ.”

Trì Nhứ đáp: “Hả?”

“Không có gì.”

Lê Liễu Phong nhìn nàng, nhớ tới dáng vẻ giậm chân của Nguyệt lão lúc rời khỏi Kim điện:

“Vậy ngươi tiếp cận nàng, sẽ không sợ nàng nhớ tới chuyện cũ, hổ phù lại quay về trên người nàng à?! Đến lúc đó, trên lưng nàng phải đeo cái gì chắc ngươi cũng rõ!”

Sao hắn có thể không rõ đây.

Thích chiến, giết chóc, không may mắn cùng với hao hết Thiên vận biến mất. Kết cục của các đời Võ Thần đại khái đều vậy.

Nhưng hắn sẽ không để nàng đi về điểm kết thúc như vậy.

·

Nguyệt lão thích yên tĩnh, nơi ở cũng khá hẻo lánh. Có lẽ vì người biết chuyện cố tình giấu giếm, Lê Liễu Phong đến vẫn chưa khiến cho Thiên giới gợn sóng.

Giờ phút này, Trì Nhứ và hắn sóng vai đi bên bờ Dao Trì, nơi xa hoàng hôn sắp rơi xuống, tầng mây rực rỡ lấp lánh, thời gian như bị kéo đến vô hạn gần như làm người ta sinh ra một loại ảo giác yên lặng.

Trì Nhứ hít thật sâu một hơi gió chiều, thầm nghĩ hình như cứ đi với hắn như vậy cũng rất ổn.

... Không đúng, bây giờ cũng không phải là lúc ủy mị linh tinh!

Trì Nhứ bỗng nhiên đứng yên: “Chàng còn chưa nói ta biết, chàng nói gì với Nguyệt lão đó!”

Chẳng trách Nguyệt lão thường nhắc nhở nàng nam nhân am hiểu nhất là rót mê hồn canh cho người ta, Lê Liễu Phong mới trả lời một vấn đề, vậy mà nàng đã quên hết cả câu hỏi, vui vẻ nắm tay hắn đi dạo!

Lê Liễu Phong nói: “A Nhứ, nàng biết Quỷ vực không?”

“Nơi tiếp giáp với Minh giới tràn đầy độc chướng?” Trì Nhứ ngẫm nghĩ nói: “Nghe rồi.”

Vừa dứt lời, nàng nhớ tới vị trước mắt này là chủ nhân của Minh giới, nàng lại cực kỳ suy xét thay hắn: “Có một hàng xóm như vậy, có phải Minh giới rất lo lắng đúng không? Chúng nó lại muốn đến tìm chàng gây rối à?”

Bước chân Lê Liễu Phong khựng lại: “Lại?”

Trì Nhứ ngẩn ra. Nàng không có ký ức gì về Quỷ vực tìm Minh giới gây rối, chỉ nghe nói trăm năm trước, hai giới Tiên - Minh từng đại chiến một trận với Quỷ vực. Cụ thể là ai chọc ai thì không rõ ràng lắm, bởi vì Thiên giới dường như giữ kín như bưng về điều này, Nguyệt lão cũng không nhắc đến trước mặt nàng.

“Quỷ vực lòng dạ hẹp hòi như vậy, chắc chắn là do bọn chúng gây sự.” Xét thấy vị trước mắt này đường đường là người đứng đầu Minh giới, Trì Nhứ cực kỳ “chân chó” nói: “Ta nói đúng chứ?”

Lê Liễu Phong chỉ cười không nói.

Trì Nhứ bị hắn cười đến chột dạ, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých hắn một cái: “Cười cái gì?”

“Ta đang suy nghĩ cái danh Phong Đô đại đế này quả thực có sức nặng, vậy mà khiến A Nhứ nói lên lời trái lương tâm.”

Lại nói ấn tượng hắn để lại cho nàng tuyệt đối không phải kiểu lương thiện gì.

Trì Nhứ tất nhiên không chịu thừa nhận, vội nói sang chuyện khác: “Sau đó thì sao? Quỷ vực làm sao?”

“Ta phát hiện gần đây Quỷ vực có khác lạ, trùng hợp nàng mời ta lên trời, cho nên thuận tiện thông báo cho Nguyệt lão một tiếng. Vậy thôi.” Lê Liễu Phong nói: “Lại nói tiếp, nếu không có A Nhứ, ta còn không thể đi vào nơi này.”

Trì Nhứ ngạc nhiên hỏi: “Phong Đô đại đế không thể trời à?”

Lê Liễu Phong cười nhạt, giải thích: “Tiên sinh ra từ thiên địa giống chúng ta, tất nhiên cũng bị thiên địa hạn chế. Ví dụ như Quỷ tiên bẩm sinh đã không thể lên Thiên giới, Thiên tiên bẩm sinh cũng không thể vào địa phủ. Phàm giới thuộc về mảnh đất công cộng, ai cũng có thể đi.”

Trì Nhứ nói: “Vậy chẳng phải lúc giao lưu sẽ rất bất tiện à?”

Lê Liễu Phong gật đầu: “Cho nên rất lâu trước kia, hai giới Tiên - Minh hợp lực, tạo một trận pháp, đi qua trận pháp kia lên trời xuống đất, sẽ có thể không bị thân phận hạn chế. Nhưng, trăm năm trước, trận pháp kia bị đóng cửa rồi.”

“Vì sao?”

Trì Nhứ càng ngày càng cảm thấy tò mò với khoảng thời gian “trăm năm trước”.

Bóng nữ nhân trong nước, ba giới Tiên - Minh - Quỷ đại chiến, còn có trận pháp bị đóng cửa kia...

“Trận pháp kia tên là "lạch trời", Quỷ vực đã từng theo lạch trời đến chỗ trung ương Tiên cung. Thiên giới cảm thấy không an toàn.” Lê Liễu Phong nói.

“À...” Trì Nhứ chậm rãi đáp lời, cảm nhận được một chút trái ngược ở đó, nhưng muốn nói rõ thì lại không nói ra được.

Cuối cùng nàng nói: “Kể cho ta về trận đại chiến một trăm năm trước đi.”

“Quỷ vực âm mưu đã lâu, sau khi bị Minh giới đánh lui thì theo lạch trời đánh vào trung ương Tiên cung.”

Tuy Ngọc Hoàng đại đế đã không thích quản việc từ rất rất lâu rồi, nhưng đã bị đối thủ đánh đến cửa nhà, nói vậy ông cũng sẽ không chịu để yên.

Trì Nhứ ngẫm nghĩ rồi nói: “Thiên giới tổn thất rất lớn nhỉ?”

“Không lớn! Bởi vì lúc ấy thống soái thiên binh thiên tướng, là Võ Thần kiệt xuất nhất tam giới.” Lê Liễu Phong nhẹ giọng nói.

“Ta biết, Kim Giáp Thiên Thần, người đánh nhau giỏi nhất Thiên giới chính là hắn.” Trì Nhứ nói với giọng chắc chắn.

Lê Liễu Phong không lên tiếng, chỉ nhìn nàng một cái.

Nàng thì biết gì, trước kia hắn chẳng qua chỉ là phó tướng của nàng thôi.

Trì Nhứ không chờ được câu trả lời, cũng không ngại, tự mình ngẫm lại chân tướng một lần ở trong đầu, bỗng nhiên chợt nhớ ra, nói: “Vậy một trăm năm trước, chàng chưa gặp ta à?”

Gần như cùng lúc đó, cách đó không xa đối diện hai người truyền đến một giọng nói vui sướng: “A Nhứ, ngươi trở lại mà cũng không nói có ta biết. Quá không nghĩa khí rồi!”

Lê Liễu Phong theo tiếng nhìn lại, dưới cây liễu bên cạnh ao có một bóng người màu sắc sặc sỡ đang đứng ra sức vẫy tay với bọn họ.

Toàn thân người nọ đều bọc đầy lụa màu, mảnh vải cái dài cái ngắn theo gió đong đưa, như một con bươm bướm phấp phới đón gió.

“Bươm bướm” gọi: “A Nhứ, là ta nè!”

Trong bọc hoa kia chỉ có hai đôi mắt đen lúng liếng loáng thoáng hiện lên, Trì Nhứ nhìn chằm chằm một lúc lâu mới chợt nhớ ra: “Sao Chổi!”

Sao Chổi vui sướng như nhận được người thân, ba bước thành hai chạy lên, túm chặt tay Trì Nhứ: “Đúng rồi là ta đó! Quá không dễ dàng, thế mà ngươi nhận ra ta!”

“Sao ngươi biến thành như vậy?”

“Nói ra thì rất dài... Ta đi ngang qua cung Chức Nữ, nhận lời nhờ vả đưa bảy thất tơ lụa đi bảy tiên cung. Ta vốn cho rằng chỉ làm chân chạy, ai biết lại xảy ra chuyện chứ!”

Phải biết rằng, tuy rằng ở Phàm giới, dân chúng đã cam chịu lão đại mặc đồ đỏ, em út mặc màu tím, nhưng tiểu cô nương như hoa như ngọc, có ai muốn vĩnh viễn chỉ mặc một màu? Ở trước mặt đại chúng ra vẻ còn chưa tính, ngầm thị phi cũng phải so kè một phen mới được.

Trước kia vì vấn đề nhan sắc mà bảy vị công chúa đã cãi nhau một lần, hiện giờ cố tình lại cùng để mắt đến màu tím, sớm đánh tiếng với Chức Nữ. Chức Nữ không muốn bị lôi vào, dứt khoát ném cho Sao Chổi.

“Ta nói chứ bảy vị công chúa kia tính nóng thật đấy. Một lời không hợp là đánh nhau. Cuối cùng vậy mà coi những tơ lụa này thành pháp khí xả giận! Đều là con ruột của Vương Mẫu nương nương, làm sao ta dám để cho bọn họ gặp bất trắc, chỉ đành coi mình như đệm thịt, bị quấn thành quả cầu bảy màu...”

Hắn gục mặt xuống, trên người lại khoác lụa hồng treo lụa lục hết sức vui mừng. Trì Nhứ không nhịn nổi cười, tiếp đó lại làm bộ làm tịch đồng tình: “Đúng là tai bay vạ gió.”

“Không phải thế à. Tóm lại hiện tại ta không dám ở Thất Tinh Cung nữa, quay đầu lại đi… Ô, vị này là…?”

Khi nói chuyện, Sao Chổi đánh giá người nọ từ trên xuống dưới một lượt, chỉ thấy hắn ôn tồn lễ độ, dáng vẻ đường đường, rất lạ mặt, hẳn không phải thần tiên trên trời.

“Đây là phu quân tương lai của ta.” Trì Nhứ nói.

“Đừng nói bậy!”

Sao Chổi dựng lông mày, hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Trì Nhứ một cái, tiếp đó híp mắt tập trung đánh giá Lê Liễu Phong từ đầu đến chân lần nữa dường như đang ước lượng đối phương có đủ tư cách làm con rể Thiên đình không.

Rồi sau đó, hắn lắc văng hai dải lụa màu ở mắt mình, kéo Trì Nhứ sang một bên, thấm thía nói: “A Nhứ à, ngươi không thể rụt rè một tí à? Không cần biểu hiện rõ việc ngươi thích hắn như vậy đâu! Tuy rằng ngươi không có pháp lực, nhưng tốt xấu gì vẫn là thần tiên trên Thiên giới, địa vị cao hơn hắn nhiều!”

Trì Nhứ lắc đầu: “Ta cũng không dám sánh với chàng ấy. Chàng ấy chính là Phong Đô đại đế của Minh giới đó.”

Sao Chổi: “...”

Bây giờ hắn thu lại lời kia còn kịp không?

Sao Chổi run rẩy chắp tay lại, vái một cái về phía Lê Liễu Phong: “Tiểu nhân Sao... Sao Chổi, bái kiến Phong Đô đại đế.”

Lê Liễu Phong hơi gật đầu: “Không cần đa lễ.”

Trong giọng nói không có chút phẫn nộ nào, xem ra là người tu dưỡng cực tốt. Trong lòng Sao Chổi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng không chờ hơi này thở hết ra, phía sau lại gầm lên một tiếng làm da đầu hắn tê dại: “Sao Chổi kia được lắm! Vậy mà ngươi ở chỗ này!”

Sao Chổi xoay người nhìn, được lắm, Thất Công chúa và Tam Công chúa đang đứng ở bên kia cầu. Tính Tam Công chúa hơi hiền lành, chỉ trừng hắn, mà Thất Công chúa đã chống nạnh, tức giận phừng phừng, xem tư thế là hận không thể vặt luôn lỗ tai hắn xuống.

“Bảo ngươi ở trong điện Thất Tinh chờ, vậy mà ngươi lại chạy mất!” Thất Công chúa cực kỳ tức giận.

Sao Chổi cảm thấy mình quá oan. Các ngươi đều ở đó đánh nhau rồi, ta không chạy, chẳng lẽ còn chờ bị bọc thành bánh chưng à?

Chỉ trong chốc lát như vậy, Thất Công chúa đã qua cầu đi tới bên cạnh Sao Chổi. Mới vừa rồi nàng ta nổi nóng, thấy bên cạnh Sao Chổi có hai người, không nhìn kỹ là ai. Bây giờ nhìn kỹ, nàng ta không rảnh quan tâm Sao Chổi nữa.

Đặc biệt là sau khi nàng ta thấy được nam nhân bên cạnh Trì Nhứ.

“A ha ha ha, không nghĩ tới A Nhứ đã về rồi, có rảnh đến điện Thất Tinh chơi nhé. Ta đột nhiên nhớ ra ta còn chưa gấp chăn, để mẫu hậu nhìn thấy chắc chắn sẽ bị ăn mắng. Ta đi trước nha, lần sau gặp!”

Liền mạch lưu loát nói xong những lời này, Thất Công chúa xách váy lên túm lấy Tam Công chúa, nhanh chóng chạy mất dạng.

Trì Nhứ: “...”

Tuy rằng tính tình Thất Công chúa từ bé đã làm theo ý mình, nhưng xem dáng vẻ hoang mang rối loạn vừa rồi của nàng ta sao giống như gặp quỷ ấy nhỉ?

·

“Thất muội hôm nay thật khác thường.” Tam Công chúa ngồi trên bàn đu dây ở điện Thất Tinh vừa chậm rãi quấn tóc mình vừa nói với Thất Công chúa ở bên cạnh: “Bình thường nếu nhìn thấy nam tử như vậy, thất muội chắc chắn sẽ đi lên chào hỏi một phen.”

Thất Công chúa tức nàng vạch áo cho người xem lưng, nhưng nàng không biết nội tình, mình cũng không thể làm gì, chỉ nói: “Không... Không thấy rõ hắn ra sao, rất tuấn tú à?”

Tam Công chúa: “...”

Vừa rồi lúc nhìn thấy nam tử kia, đôi mắt thất muội đều thẳng được không hả! Hiện giờ lại trợn mắt nói dối, cũng mệt nàng ta nói ra được.

Thất Công chúa dường như đột nhiên nảy ra hứng thú với dây leo quấn quanh bàn đu dây, mặc kệ Tam Công chúa nói bóng nói gió thế nào cũng không chịu trả lời lại một câu.

Tứ Công chúa cắm một cành bách hợp vào bình lưu li, nói: “Việc này đúng là mới lạ. Ta chưa từng thấy thất muội cũng có lúc biết khó mà lui.” Nói cho hết lời, nàng như nhớ ra điều gì, quay đầu sang: “Không phải là vị kia chứ?”

Thất Công chúa thấy không thể giấu được, chỉ đành gật đầu.

Phải biết rằng, mị lực của Thất Công chúa đã được tam giới công nhận, chỉ cần nàng ta coi trọng thì không có nam nhân không động tâm với nàng ta.

Cho dù suy xét từ đủ loại yếu tố hiện thực, nàng ta cũng không ở bên mỗi một nam nhân thích nàng ta. Nhưng không thể phủ nhận, ánh mắt những nam nhân đó nhìn về phía nàng ta, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo ý thưởng thức.

Nhưng nam nhân kia thì từ trước đến nay đều không.

Hôm nay hắn coi như còn nhìn thoáng qua nàng ta, trăm năm trước nàng ta không biết trời cao đất dày đến gần, đối phương căn bản coi nàng ta như không khí!

Không lâu sau đó, Thiên giới truyền ra tin tức, người kia thích Trì Nhứ.

Thất Công chúa bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đấy ở trên tình trường, vậy mà thua bởi một nữ Võ Thần cả ngày chơi đao nghịch thương!

Thế giới này chắc chắn có vấn đề!

Tuy rằng vẫn luôn chắc chắn là Phong Đô đại đế bị mù, nhưng từ trước đến nay Thất Công chúa dựa vào vẻ đẹp vẫn sa sút tinh thần một đoạn thời gian thật dài.

Nghe Tứ Công chúa đơn giản kể lại quá khứ, Tam Công chúa như suy tư gì: “Nói như vậy, hiện giờ Phong Đô đại đế lại đến vì A Nhứ, cuối cùng là vì hổ phù hay là hắn thật sự thích nàng?”

“Lại nói, người hung ác như vậy ở Thiên giới, chúng ta vẫn mau mau nói cho mẫu hậu mới được. Nhỡ đâu lại giống như một trăm năm trước, hắn đánh các vị thần một trận, vậy thì hậu quả quá nghiêm trọng!” Có tỷ muội khác xen mồm.

“Đúng đó! Đúng đó! Cũng không biết lần này hắn tới làm gì. Thật sợ hãi.”

Mắt thấy đề tài càng chạy càng xa, Thất Công chúa càng tủi thân: “Mấy cái này quan trọng à? Chẳng lẽ không phải quan trọng ở chỗ vẻ đẹp của ta lần thứ hai gặp suy sụp trong đời, cực cực kỳ cần an ủi à?”

Tứ Công chúa: “...”

Có đôi khi, nàng thật sự rất muốn đánh cho muội muội như cái gối thêu hoa này một trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi