THÀNH THÂN VỚI NGƯỜI PHÀM THẬT KHÓ - OẠT KHANH TẤT ĐIỀM

Lê Liễu Phong ở Thiên giới tổng cộng hai ngày. Ngày hôm trước hắn bị một thiên binh vô cùng lo lắng mời vào trung ương Tiên cung. Hôm sau lại cùng Lý Thiên Vương, Kim Giáp Thiên Thần và các nhân vật quan trọng mở đại hội. Thần nhân duyên chẳng liên quan qué gì đến chiến tranh như Nguyệt lão cũng đi xem náo nhiệt, toàn bộ việc giật dây làm mai mối dừng ở trên người Tiểu Hồng nương, làm nàng mệt như con quay.

Thường xuyên qua lại, Trì Nhứ vốn ôm hùng tâm tráng chí “cố gắng kiếm tiền nuôi nam nhân”, không đợi được quyết tâm biến thành hiện thực, đã thành người rảnh nhất toàn Thiên giới.

Đến hoàng hôn ngày thứ hai, Lê Liễu Phong mới vội vàng trở về.

Hôm nay hắn mặc trường bào màu đen viền vàng, tóc dài dùng phát quan buộc lên, ăn mặc trang trọng hơn bình thường, không biết có phải do ăn mặc không, vẻ mặt của hắn cũng có vẻ nghiêm túc, giữa mày như đè nặng khói mù nặng nề, sau khi nhìn thấy Trì Nhứ mới như thả lỏng lại.

Hắn đi về phía Trì Nhứ duỗi tay ra, lúc còn ở khoảng cách hai ba bước đã tiến lên ôm chặt nàng.

Trước nay Trì Nhứ chưa từng bị hắn ôm chặt như vậy, đang muốn dò hỏi lại nghe hắn nói: “Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”

Vì thế nàng ngoan ngoãn đứng im.

Phong Đô đại đế có lẽ một lời nói đáng ngàn vàng, nói là “một lát” sẽ tuyệt đối không kéo dài, rất nhanh đã buông nàng ra. Nhưng câu sau đó lại làm người ta cảm thấy cực kỳ đột ngột: “A Nhứ, có lẽ ta phải đi về.”

Trì Nhứ ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có.” Lê Liễu Phong nói: “Tần Quảng vương… Chính là người lần trước cải trang giả dạng tới nhà của chúng ta kia, gây ra chuyện cần ta đi xử lý một chút.”

“À...” Trì Nhứ rất nhanh nhớ ra “người lần trước cải trang giả dạng đến”, kinh ngạc nói: “Tần Quảng vương? Truyền thuyết dân gian quả thực không thể tin, bức họa của ông ta thoạt nhìn thật dữ! Hóa ra người thật lại vui vẻ như vậy...”

Vui vẻ?

Từ này hình dung thoạt nhìn hơi là lạ.

Giọng Lê Liễu Phong trầm thấp: “A Nhứ, nàng phải học cách tìm được trọng điểm.”

Tư duy của nàng hơi đi lạc trong chốc lát, vị trước mắt này bất mãn. Trì Nhứ vội vàng ôm cánh tay hắn bắt đầu lay: “Trọng điểm? Ta biết trọng điểm mà. Chàng phải đi xử lý cục diện rối rắm, nhất định rất vất vả. Ta sẽ thông cảm, tuy rằng cực kỳ không nỡ, nhưng ta sẽ ngoan ngoãn chờ chàng trở về!”

Ở chung nhiều thời gian thế này, Trì Nhứ cơ trí đã sớm nắm giữ con đường cầu sinh trước mặt Phong Đô đại đế.

Lê Liễu Phong nhìn tư thế há mồm là nói ra này của nàng, không biết là đau đầu hay là bất đắc dĩ, véo giữa mày nói: “Nàng ngoan ngoãn đợi ở điện Nguyệt Lão, chờ ta đến đón nàng.”

“Vâng, vâng.” Trì Nhứ gật đầu: “Chàng đến sớm một chút nha.”

Trong lòng Lê Liễu Phong suýt nữa mềm nhũn, muốn vứt hết mấy đồ bát nháo Quỷ vực đó lên trên chín tầng mây. Xét thấy suy nghĩ này quá nguy hiểm, hắn lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên giữa trán Trì Nhứ.

Trì Nhứ theo bản năng nhắm mắt lại, trên trán vừa chạm vào là tách ra, lúc mở mắt ra trước mặt đã không có một bóng người.

Hóa ra có pháp lực không tốt đến vậy, đến thời gian tạm biệt cũng ngắn hơn một chút.

Tiểu Hồng nương không biết từ chỗ nào xông ra, vỗ bả vai nàng, nhỏ giọng quan tâm: “A Nhứ, ngươi ổn chứ?”

“Ta thật không tốt.” Trì Nhứ ăn ngay nói thật: “Ta hận không thể lăn lộn la lối khóc lóc bảo chàng đừng đi đó.”

Đáng tiếc nàng sẽ không như vậy.

Tiểu Hồng nương xoa cằm, như suy tư gì đó: “Nói thế nào nhỉ... Ban đầu ta cảm thấy yêu đương là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Bây giờ lại cảm thấy dường như có rất nhiều vướng bận không cần thiết. Nhưng mà tình huống hình như không quá nghiêm trọng, hắn hẳn sẽ quay về nhanh thôi!”

Trì Nhứ lắc đầu: “Không đâu.”

Từ trước đến nay Lê Liễu Phong gặp biến không kinh, nhưng hôm nay trên người hắn lại có một loại áp suất thấp khó có thể hình dung. Trì Nhứ cảm giác chuyện hắn phải đi xử lý, chắc chắn không chỉ đơn giản là “Tần Quảng vương gây rối”.

Chẳng qua nàng không có pháp lực, đi theo cũng chỉ thêm phiền, không bằng giả vờ ngốc bạch ngọt, tốt xấu gì cũng có thể làm hắn yên tâm hơn chút.

Tiểu Hồng nương còn đang lo tự phát biểu nghi vấn của mình, thấy lúc lâu Trì Nhứ không trả lời bèn nghiêng đầu nhìn sang, lại phát hiện đôi mắt nàng đã đỏ lên.

Tiểu Hồng nương vội vàng nói: “Ngươi… ngươi… ngươi đừng nghĩ linh tinh. Chắc chắn là chuyện rất đơn giản mà thôi, hắn sẽ sớm trở về tìm ngươi thôi!”

Xem ra làm chó độc thân vẫn sướng, đến cả A Nhứ ngày thường làm bằng sắt vậy mà cũng sẽ rơi lệ khi tình lang rời đi. Thật sự làm người ta đau lòng.

Trì Nhứ nhắm mắt lại, dùng tay ấn mí mắt, mạnh mẽ ấn nước mắt trở về. Nếu nàng biết mình là ai, nhớ ra khẩu quyết pháp lực chiêu đánh, hôm nay nàng sẽ có thể lớn mật yêu cầu đi cùng hắn.

Lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, Trì Nhứ chán ghét bản thân mơ màng hồ đồ lúc trước đến vậy.

·

Sau khi Lê Liễu Phong rời đi, Thiên giới vẫn là Thiên giới, Nguyệt lão vẫn lải nhải trước sau như một, Tiểu Hồng nương vẫn sẽ hóng chuyện và phỉ nhổ, nhưng Trì Nhứ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Dường như các thần tiên khác đã hẹn nhau trong một đêm, dần dần bận rộn, đi đường đều mang theo một cơn gió xoáy. Thái Bạch Kim Tinh đã lâu không tới điện Nguyệt Lão uống rượu. Lần trước ngẫu nhiên gặp được Kim Giáp Thiên Thần, Trì Nhứ phát hiện cằm hắn vậy mà mọc mụn do nóng trong người, Lý Thiên Vương cả ngày nghi thần nghi quỷ, hoài nghi tháp của mình bị thủng, bảo Mộc Tra sửa giúp ông không biết bao lần.

Thiên giới bao phủ không khí đại chiến buông xuống, người người cảm thấy bất an. Cuộc sống của Trì Nhứ lại không thay đổi. Những người khác ở Thiên giới có bận thế nào dường như cũng không lan đến nàng.

Cũng không bận lắm còn có Sao Chổi, vì thế này hai người lại thuận lý thành chương đi với nhau.

Bởi vì việc quét tước Thiên đình này tiện lợi, Sao Chổi có thể nghe được rất nhiều bí mật người khác không nghe được. Hắn nói hết cho Trì Nhứ nghe: “... Sau đó Thái Bạch Kim Tinh nói cái hố ngày đó nhất định không được mở, ai biết Phong Đô đại đế có ý gì? Nguyệt lão không phản đối, chỉ nói Thiên giới cần tăng mạnh cảnh giác. Nếu bây giờ thật sự là thời cơ tốt để tiêu diệt Quỷ vực, Thiên giới không ngại thử một lần.”

“Nói như vậy, Thiên giới muốn đánh Quỷ vực.” Trì Nhứ nói.

Mấy lần nàng tỏ vẻ mình muốn giúp với Nguyệt lão, cho dù là canh gác hay chân chạy, nhưng Nguyệt lão lại dùng thái độ khó nói khác thường, chỉ bảo nàng cách càng xa càng tốt.

Trì Nhứ tự biết mình chẳng qua có tí sức lực, đặt vào tình thế khẩn cấp thì là đồ cặn bã sức chiến đấu bằng năm, chỉ đành nhịn Nguyệt lão khinh bỉ. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng nàng lại âm thầm nói, có đôi khi nàng đi ngang qua trung ương Tiên cung, thấy pháp tướng chúng thần mạ vàng trang nghiêm sắc mặt nghiêm nghị đàm luận chiến sự trong điện kia, nàng như cũng bị cảm xúc đó lây nhiễm, thân cũng là một thành viên trong đó.

Lần thứ hai đứng ở bên cạnh trung ương Tiên cung, lại tiếp tục suy nghĩ về điều này, nàng phát hiện mình nhảy ra một suy nghĩ càng đáng sợ. Chúng tiên thần cũng từng vây chung quanh nàng như vậy, đàm luận nên từ hướng nào đột phá ba con đường chướng khí vào Quỷ vực.

Kim Giáp Thiên Thần khoanh tay đứng ở bên trái nàng, thô lỗ nói: “... Tướng quân, việc này không ổn, ngài sẽ gặp nguy hiểm quá lớn!”

Nàng lại chỉ thản nhiên cười: “Không sao.”

Trì Nhứ dùng sức lắc đầu hai cái, cảm thấy đầu hơi đau. Nàng sẽ không lại mắc bệnh hoang tưởng sau khi mất trí nhớ chứ?

Thản nhiên cười nói không sao gì đó... Sao lại giống phong cách của Lê Liễu Phong thế?

Đang nghĩ như vậy, trung ương Tiên cung tan họp, chúng thần nối đuôi nhau ra. Trì Nhứ cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, theo bản năng vọt sang một bên nhưng vẫn bị một người phát hiện.

Kim Giáp Thiên Thần khoác trọng giáp màu vàng, hai sườn mũ giáp có một dải lụa màu đỏ thật dài. Hắn ngồi trên lưng ngựa, xoay Phượng Sí Lưu Kim Đảng trong tay một vòng, gọi mà như muốn hẹn đánh nhau: “Trì Nhứ!”

Không biết vì sao vị tướng quân cấp cao chả có liên quan gì đến Trì Nhứ lại có thái độ tốt khác thường với nàng, thường xuyên mời nàng cùng đi ra ngoài chơi. Nhưng bởi vì cách hắn chơi đùa quá mức kinh khủng, mời mười lần thì có chín lần Trì Nhứ từ chối. Lần không thể từ chối là Kim Giáp Thiên Thần mượn xe ngựa mặt trời, nhất định kéo nàng cùng cưỡi.

Trì Nhứ ngẩng đầu lên, vẫy tay với hắn: “Chào Thiên Thần!”

Kim Giáp Thiên Thần có lẽ cảm thấy cúi đầu nói chuyện quá không tiện, thả người xuống ngựa, nói: “Ngài ở chỗ này làm gì?”

Trì Nhứ nói đúng sự thật: “Ta đi linh tinh rồi đi đến nơi này.”

Ánh mắt Kim Giáp Thiên Thần dừng trên mặt nàng một lát, bỗng nhiên cười to nói: “Vậy mới có thể nói hai ta có duyên đây. Thế nào, mang ngài đi đón gió nhé?”

Thần tiên ở cạnh thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, đều thả chậm bước chân muốn nghe xem bọn họ nói gì. Vừa nghe thay hai từ “đón gió”, lập tức sợ tới mức mặt như màu đất, chân như bôi mỡ chạy mất.

Tuy rằng Trì Nhứ không say xe, nhưng cũng không quá thích phong cách lái xe như chó xổng xích kia của Kim Giáp Thiên Thần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Không phải ngươi bị thu bằng lái rồi à?”

Kim Giáp Thiên Thần nói: “Không sao! Chúng ta đi trộm, không có ai phát hiện đâu. Xe ngựa mặt trời còn ở trong điện của ta, ta huýt sáo cái là đến ngay.” Nói xong, hắn coi như Trì Nhứ đã đồng ý, đặt ngón tay ở trên môi, trong miệng lập tức phát ra một tiếng huýt vang vọng tận trời.

Ngay sau đó, chân trời có mấy vạn luồng sáng vàng phá mây mà đến, chiếu toàn bộ trung ương Tiên cung thành ánh vàng chói lọi. Chúng tiên thần híp mắt ngẩng đầu, chỉ thấy trong ánh vàng rất xa, có ba con ngựa trắng kéo xa giá mà đến. Thân xe trải rộng hoa văn mặt trời thiêu đốt, đến cả trán ngựa cũng đóng dấu hiệu mặt trời.

Trì Nhứ: “...”

Rõ ràng như vậy rồi, coi thần tiên khác mù cả à?

Thần tiên khác chỉ muốn nhanh chóng rời xa nơi thị phi này, vì sợ bị mạnh mẽ kéo lên xe ngựa, đồng thời giả bộ làm người mù, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ. Kim Giáp Thiên Thần có lẽ “mù” thật, đắc ý dào dạt nói: “Xem đi! Không ai phát hiện! Lúc tâm trạng không tốt thì nên đón gió mới vui vẻ đó!”

Trì Nhứ còn muốn hỏi sao hắn nhìn ra tâm trạng mình không tốt, cẩn thận ngẫm lại, đúng là gần đây tinh thần mình không tốt, bản thân nàng còn không cảm thấy, người khác có lẽ hơi để tâm đều nhìn ra. Không trách được Tiểu Hồng nương nhắc nhở nàng chú ý nghỉ ngơi một ngày ba lần.

Nàng gật đầu: “Vậy đi thôi.”

Thang lên xe mặt trời hình mây đỏ như lửa đốt, thân xe rất cao, Trì Nhứ túm lấy càng dưới xe, chân giẫm một cái đã vững vàng ngồi ở trên xe ngựa.

Kim Giáp Thiên Thần cưỡi con ngựa đi ở đầu, quay lại nói: “Thân thủ không tồi!”

Trì Nhứ cười với hắn. Làm một thần tiên, không được khen pháp lực, mà được khen thân thủ. Pháp lực của nàng rác rưởi đến nhường nào chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi