THANH THIÊN BẠCH NHẬT - HÀNH CHI

36.

Chung Ly nhìn Thu Bạch, không hiểu sao cảm thấy thật quen thuộc.

Nhưng hắn cũng chắc chắn mình chưa từng gặp nàng bao giờ.

Dù sao thì dung mạo của nàng rất bình thường, nhưng toàn thân lại toát ra một khí chất mạnh mẽ khiến người khác ngộp thở. Chính khí chất này khiến hắn cảm thấy quen thuộc.

"Ngươi phải đi rồi sao?" Mai Tranh lẩm bẩm hỏi.

Thu Bạch gật đầu, câu nói của y nghe không đầu không đuôi, nhuốm đầy vẻ u sầu.

Bạch Thạch thở dài, khoác áo choàng trong tay lên vai Mai Tranh.

Xuân Đông chỉ tình cờ nói rằng trong phòng nhị tiểu thư có khách đến, nghe có vẻ rất náo nhiệt.

Bạch Thạch bèn hỏi ai đến.

"Thu Thiếu khanh." Xuân Đông nói.

Mai Tranh nghe vậy liền gạt chén rượu đi, như vứt bỏ hết dáng vẻ thất thần cả ngày nay, lập tức đứng dậy hỏi người đã đi chưa rồi không quan tâm gì nữa mà đuổi theo.

"Vốn ta định đi tìm Tiểu Công gia để chúc mừng năm mới, nhưng thấy trước cửa người qua kẻ lại, nghĩ rằng hẳn là Tiểu Công gia đang bận tiếp khách nên không dám đến quấy rầy. Nếu đã gặp được ở đây rồi, vậy xin chúc Tiểu Công gia hỷ lạc an khang, vạn sự như ý." Thu Bạch cười nói.

Dù nàng chưa từng có một khắc nghĩ đến việc đi chúc mừng năm mới Mai Tranh.

Nhưng lúc này nàng thực sự không thể nói ra những lời khiến người ta đau lòng, đành phải nói những câu xã giao để mọi người không quá ngượng nghịu.

Ai bảo nàng không biết cư xử? Nếu nàng muốn, nàng cũng có thể làm rất tốt.

Mai Tranh nghe lời nàng nói, chợt ngậm ngùi cười.

Nàng chưa từng muốn đến việc tìm y.

Nếu nàng muốn đến, với tính cách của nàng, dù núi cản biển ngăn, nhất định nàng cũng sẽ đến.

"Ừm!" Y đáp lại.

Cứ giả vờ tin thì có sao?

"Vậy ta về trước đây."

Nàng nở nụ cười rạng rỡ, leo lên ngựa. Chiếc áo cHSu lưng nàng như nở ra một đóa hoa rực rỡ đến chói mắt.

"Mai Sơ, đợi khi xuân về hoa nở, ta sẽ đến đưa ngươi đi dạo xuân." Nàng bảo.

"Vậy ngươi nhất định phải đến đấy."

Mai Sơ vẫy tay với nàng.

Thu Bạch gật đầu thật mạnh.

Mai Sơ biết, Thu Bạch đã nói thì nhất định sẽ làm.

Nàng cưỡi bạch mã phóng đi như bay, như một ngọn lửa, cũng tựa gió giật trong mưa.

"Tam lang, hình như ta đã si mê nàng mất rồi." Dù phải nhón chân, Chung Ly vẫn cố chấp phải vòng tay qua vai Mai Tranh bằng được.

Mai Tranh nghiêng đầu, khẽ liếc nhìn Chung Ly.

"Thật đấy, từ lúc sinh ra tới giờ ta chưa từng gặp cô nương nào như nàng cả. Ngươi có thấy khí chất toát ra từ người nàng không, có phải rất giống đại biểu muội của ta không?"

Đại biểu muội mà Chung Ly nói đến, chính là Hoàng trưởng nữ trong cung.

Mai Tranh lắc đầu.

"Ngươi có thể nhớ nhung bất kỳ ai, duy mình nàng là không được."

"Tại sao?"

"Ta sợ ngươi chết không rõ ràng."

Chung Ly trợn mắt nhìn Mai Tranh một cái, rồi kịp thời dựa vào người Bạch Thạch, lẩm bẩm mình say quá say rồi.

Mai Sơ đi theo sau Mai Tranh, thấy y bước đi không vững, nàng ấy định đuổi theo nói vài câu nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Mùng ba Thu Bạch ngủ suốt ngày. Khi tỉnh dậy đầu óc hỗn loạn, bụng nóng như lửa đốt vì đói. Nàng lười nấu cơm nên mặc y phục vào rồi ra ngoài phố đi dạo.

Không ngờ quán ăn Tào gia vẫn còn mở cửa.

Thu Bạch lập tức tỉnh táo hẳn, nhanh chân bước vào. Do đang dịp Tết nên trong tiệm vắng khách, vẻ mặt phấn khởi vui vẻ của Thu Bạch khiến chủ quán giật mình.

"Chúc năm mới an khang, làm ăn phát đạt." Thu Bạch tuôn ra những lời chúc tốt đẹp như nước chảy.

"Chúc Thu Thiếu khanh năm mới an khang." Diệc chưởng quỹ cũng cười đáp lại.

Thu Bạch gọi một bát bánh canh thịt dê. Chưa đợi nguội đã vội vàng ăn hết, thấy vẫn chưa no nên nàng bèn gọi thêm một bát nữa. Khi cái bụng đói đã tạm no nàng mới chậm rãi thưởng thức. Nói về độ ngon và ấm bụng thì không gì bằng bánh canh thịt dê này. Bình thường khi lười nấu nướng, nàng thường đến ăn tối tại tiệm của Tào gia. Phần ăn đầy đặn, thịt dê mềm, cũng không hề có mùi hôi, nếu hết nước dùng còn được thêm miễn phí. Tất nhiên hiếm có ai mặt dày như Thu Bạch, ăn một bát bánh canh mà xin thêm ba bát nước dùng. Quan trọng là quán ăn này ở gần nha môn.

Thu Bạch ăn không nhanh không chậm, trời dần tối, chủ quán đã thắp đèn lên. Ăn no bụng, Thu Bạch hài lòng trả tiền.

Ngoài phố vắng người, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ cầm đèn lồng đốt pháo trước cửa. Thu Bạch mỉm cười nhìn một lúc rồi mua thêm mứt, xách một bình rượu mai xanh về công thự.

Tuyết bắt đầu rơi, từng bông từng bông to đến lạ.

Thu Bạch nghi hoặc, nghe nói Đông Kinh ít khi có tuyết, sao mùa đông năm nay nàng đến lại có nhiều tuyết tới vậy? Cái gì Thu Bạch cũng không sợ, nhưng nàng cực kỳ sợ lạnh. Nàng rụt cổ lại, run rẩy móc chìa khóa ra mở cửa, có lẽ do tay lạnh cóng nên vô tình làm rơi chìa khóa xuống đất. Nàng bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng đành đặt những thứ kẹp dưới nách xuống đất, vừa định cúi xuống nhặt chìa khóa thì có người đã nhanh hơn nàng.

Những ngón tay của người đó thon dài trắng trẻo, Thu Bạch nhìn bàn tay đẹp đó, nhất thời ngẩn người. Người đó không nói gì, chỉ tự ý giúp Thu Bạch mở cửa phòng. Cửa quá cũ, vừa đẩy đã kêu lên cót két, ai nghe cũng vô thức nghiến răng.

Âm thanh này đánh thức Thu Bạch, nàng nhìn người trước mặt, không hiểu vì sao.

"Ly kinh bạn đạo*." Đối phương vừa mở miệng, Thu Bạch biết ngay y đã uống rượu.

*离经叛道 (ly kinh bạn đạo) Câu này thường mang ý nghĩa tiêu cực, chỉ những người đi ngược lại với đạo lý truyền thống, phá vỡ các quy tắc xã hội hoặc không tuân theo những gì được coi là đúng đắn trong văn hóa, tư tưởng hoặc tôn giáo.

Thu Bạch thấy thật vô lý, vô duyên vô cớ lại ụp cho nàng một cái nồi to như vậy. Dù y có say rượu, Thu Bạch cũng không cho phép đối phương phỉ báng mình.

"Tiểu Công gia từ đâu đến vậy? Say rượu thì nên về nhà đi, đừng vô duyên vô cớ gán tội cho người ta, ngươi làm thế này không hay chút nào."

Thu Bạch đã nhóm lửa, bếp lò bùng ánh lửa, chẳng mấy chốc căn phòng nhỏ đã dần ấm lên. Thu Bạch cởi áo choàng rồi hâm nóng rượu mai xanh, trong lòng tính toán xem nên đưa người say rượu này về bằng cách nào.

"Trời đã khuya thế này rồi, sao ngươi còn đi lang thang bên ngoài? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?" Y thấp giọng nói.

Thu Bạch nhướn mày, xảy ra chuyện gì? Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nàng chính là người chuyên xử lý những vụ án mà. Nhưng không thể nói lý với người say rượu nên Thu Bạch nghiêm túc gật đầu.

"Sau này ta nhất định sẽ về trước khi trời tối, không đi lang thang nữa."

Thấy Thu Bạch đồng ý, cuối cùng Mai Tranh cũng khẽ mỉm cười.

Y lục lọi một hồi lâu, lấy ra chiếc hộp nhỏ đưa cho Thu Bạch.

Thu Bạch mở ra, trong hộp là một cây trâm gỗ mun, kiểu dáng đơn giản, đầu trâm làm thành hình giống gậy như ý. Thu Bạch cầm trong tay quan sát hồi lâu, tuy cây trâm trông đơn giản nhưng lại được điêu khắc vô cùng tinh xảo.

"Vốn dĩ ta định tặng ngươi làm quà mừng năm mới, ngươi lại không đến gặp ta." Y lẩm bẩm.

Đây là lần đầu tiên Thu Bạch thấy có người tặng trâm làm quà mừng năm mới.

"Ngươi làm thế này khiến ta khó xử quá." Thu Bạch khẽ nói.

Nàng muốn nhận, dù sao cũng là dịp năm mới, y có thể mang đến tặng chứng tỏ y có lòng. Nhưng vấn đề là nàng thực sự không có gì để tặng lại cả.

Thu Bạch kéo tủ quần áo, lấy một chiếc hộp nhỏ ra rồi tiện tay đặt nó lên bàn. Nàng đẩy hộp đến trước mặt Mai Tranh, khẽ cong mắt, bảo y tự chọn.

Đôi lời của Meo: Đọc đến đoạn này tự dưng thấy cứ tội tội Mai Tranh quá. Thật ra truyện hơi chậm nhiệt, nếu đọc lướt qua sẽ thấy truyện khá nhàm chán nhưng Meo không nghĩ vậy. Mai Tranh là người được dạy dỗ theo tiêu chuẩn từ bé, luôn kiêu ngạo nhưng lại không hề khinh thường ai. Mai Tranh không coi trọng tình yêu vì từ bé đã được dạy hôn nhân là để giúp duy trì hưng thịnh của gia tộc. Tuy vậy nhưng Mai Tranh vẫn luôn nghĩ kể cả có không yêu thì thê tử của mình, mình vẫn phải tôn trọng nàng. Nhưng kể từ khi gặp Thu Bạch, meo nghĩ ngay từ lần gặp đầu tiên Mai Tranh đã yêu rồi. Chẳng qua cái tôi quá cao nên không dám thừa nhận, cứ lặng lẽ đi theo Thu Bạch, lặng lẽ ngóng trông tin tức người ta, quan tâm mà không dám nói, xa thì nhớ mà gần thì cứ cau có lạnh nhạt. Thế nhưng không thể trách Mai Tranh được, vì Mai Tranh là Tiểu Công gia, tương lai sẽ là Hầu gia, là trụ cột của cả gia đình, hắn không được phép tự do. Thu Bạch tự do làm những gì mình thích vì Thu Bạch không có gì để mất thôi. Mai Tranh à Mai Tranh, không biết nên ủng hộ tình yêu này hay không nữa, sao thấy tương lai đôi trẻ mịt mờ quá.

37

Mai Tranh hơi say nhưng vẫn chưa say hẳn. Y nhìn chiếc hộp trước mặt, bên trong toàn là đồ chơi trẻ con, có vài món trông đã cũ lắm rồi. Mai Tranh đưa tay lấy một cái còi đồng hình chim nhỏ, vừa sinh động vừa đáng yêu.

“Ngươi tinh mắt đấy." Thu Bạch cất hộp lại, vẻ mặt như sợ y còn muốn chọn thêm.

Rượu trên bếp lò cũng đã ấm, Thu Bạch tự rót một ly từ từ uống.

"Thánh thượng bảo ta làm thầy của Hoàng trưởng nữ, từ ngày mai ta sẽ không ở Hàn lâm viện nữa." Mai Tranh khẽ nói.

Thu Bạch giật mình.

Làm thầy của Hoàng trưởng nữ sao? Đột ngột như vậy ư?

Thu Bạch vốn không quan tâm đến chuyện của hoàng gia, nàng biết rất ít, nhưng chuyện Thánh thượng vô cùng sủng ái Hoàng trưởng nữ là chuyện cả trong lẫn ngoài triều đình đều biết.

Đột nhiên Thánh thượng lại để Mai Tranh làm thầy dạy của Hoàng trưởng nữ, rõ ràng là muốn buộc Mai gia và Hoàng trưởng nữ lên cùng một con thuyền.

"Chuyện hôn sự của ngươi thế nào rồi?" Thu Bạch đột ngột hỏi một câu không đầu không đuôi.

Mai Tranh lắc đầu.

Thánh thượng vô cùng yêu chiều Hoàng trưởng nữ, nên nghĩ cho nàng ấy nhiều hơn, chỉ là người đã nghĩ quá nhiều.

Chỉ e là sau này trên triều đường sẽ lại có thêm một màn gió tanh mưa máu.

"Tiểu Công gia đến đây bằng cách nào? Xe ngựa ở đâu? Ta đưa ngươi về nhé!"

Thu Bạch cảm thấy tim mình nghẹn lại vô cớ. Nàng mở cửa gỗ ra, nhìn bầu trời đen kịt rồi thở dài một hơi.

Thân phận cao quý thì có ích gì? Có quá nhiều việc không thể tự quyết định!

Người ở vị trí trên cao là trời, trời muốn đánh sấm chớp, mưa gió hay muốn nắng gắt chói chang đều tùy theo ý muốn của họ. Làm sao một người bình thường có thể tùy ý chi phối được?

Thu Bạch đi trước, Mai Tranh lặng lẽ đi theo sau. Cả hai đều không che ô, chẳng mấy chốc đầu vai đều ướt đẫm.

Mai Tranh nhìn người phía trước chỉ cách mình một bước, trông như chỉ cần y đưa tay ra là có thể nắm được nhưng lại như cách xa cả ngàn dặm.

Tuyết rơi dày đến vậy, nhưng nàng vẫn giữ cho sống lưng thẳng tắp, người như đang đi trên đất bằng.

Mai Tranh loạng choạng, một đầu gối đã quỳ xuống đất.

Thu Bạch quay đầu lại, thấy Mai Tranh đang đờ đẫn nhìn tuyết dưới chân. Nàng đưa tay ra, nhướng mày với y, dáng vẻ phóng khoáng bất cần.

"Đứng lên, ta dẫn ngươi đi!" Thu Bạch nói.

Mai Tranh vươn tay nắm lấy tay nàng. Bàn tay nàng nhỏ hơn y nhiều, lòng bàn tay có vết chai sần, không mềm mại tinh tế như trong sách viết.

Nàng nắm tay y, cả hai lặng lẽ, vững vàng bước đi trong tuyết rơi đầy trời.

Mai Tranh ước gì con đường này dài thêm chút nữa, nếu nó dài thêm chút nữa thì tốt biết mấy. Ít nhất y và nàng còn có thể đi cùng nhau thêm một đoạn đường.

"Mai Tranh, ngươi có muốn làm thầy dạy học không?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Ta chưa từng nghĩ đến." Chỉ là thân bất do kỷ mà thôi!

"Nhưng Mai Tranh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Nhìn dáng vẻ của y trông hoàn toàn không giống người đặt tâm tư vào chốn quan trường.

“Ta không có chí lớn, chỉ muốn tìm một viện tử, sống đến già cùng một người." Y khẽ cười, có chút ngượng ngùng.

Thu Bạch chưa từng thấy y có dáng vẻ như vậy bao giờ, nàng ngẩng đầu nhìn kỹ đôi mắt của y. Dường như nàng đã từng thấy y có vẻ mặt này từ rất lâu trước đây, cũng đã từng nghe thấy những lời y như thế này.

Trái tim nàng đau nhói, chính bản thân nàng lại không biết vì sao.

"Ngươi có cách nào để thoát ra không?" Nàng ôm ngực hỏi.

Y gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Ngươi làm thế là có ý gì?"

"Có cách, nhưng không đành lòng."

Thu Bạch nhìn thẳng vào y, dường như nàng hiểu, lại dường như không hiểu.

Thế nhưng nàng không thể can thiệp, cũng không có quyền can thiệp.

Đây không phải chuyện của một mình Mai Tranh, mà là đại sự của cả Mai gia.

Muốn hay không muốn đều không phải do Mai Tranh quyết định.

38.

Mồng bốn các phủ nha đều mở ấn.

Đại Lý Tự cũng vậy, mấy ngày nghỉ Tết khiến ai nấy đi làm lại cũng thấy mệt mỏi, uể oải vô cùng. Ai cũng ngáp liên tục không ngớt.

Tinh thần của Thu Bạch lại rất tốt, nàng ngồi trước thư án xem xét các vụ án cũ.

Tạ Nghiên Thanh đến muộn, nhưng hiện giờ hắn đã biết cách đối nhân xử thế hơn rồi. Hắn tặng cho mỗi người hắn gặp một gói điểm tâm, cuối cùng đặt một gói to nhất ngay trước mặt Thu Bạch.

Thu Bạch thấy hắn cười tươi, thậm chí gò má còn phúng phính hơn trước, xem ra Tết vừa qua hắn sống khá tốt.

"Thiếu khanh đại nhân không nhớ ta sao? Sao không cho ta lấy nổi một nụ cười vậy?”

Mấy ngày nay hắn rất ngoan, luôn đi theo sau Tạ Hầu gia học cách đối nhân xử thế, không hề ra ngoài gây rối. Tạ Hầu gia vui mừng, lén lút đưa cho hắn một xấp ngân phiếu, bảo hắn thích gì thì mua. Tạ Nghiên Thanh lén đếm, không ngờ có đến hơn một ngàn lượng. Hắn lớn đến ngần này tuổi rồi mà chưa từng có nhiều tiền như vậy bao giờ.

Trước đây mỗi khi tiêu tiền hắn chỉ cần báo tên Tạ gia, quản gia trong nhà sẽ tự đến thanh toán.

Nhưng khi số tiền này đến tay hắn, hắn lại không nỡ tiêu xài.

"Ngươi có chuyện tốt gì vậy? Nói ta nghe thử?"

Sáng nay Thu Bạch chưa ăn gì, vừa hay điểm tâm Tạ Nghiên Thanh mang đến có thể giúp cho nàng lấp đầy cái bụng đói.

"Đâu có chuyện tốt gì đâu!" Tạ Nghiên Thanh cười ngượng ngùng.

Thu Bạch cười như không cười liếc nhìn hắn, hắn lập tức lén lút móc ra từ trong túi rất nhiều ngân phiếu rồi đặt trước mặt Thu Bạch.

"Ngươi ăn trộm đấy à?"

"Phụ thân ta cho ta đấy!"

"Ồ!"

"Ngài nói xem, ở đây có nhiều tiền đến vậy, ta nên làm gì thì tốt?"

Tạ Nghiên Thanh hỏi thật lòng.

"Ngươi muốn làm gì thì làm đó, sao lại hỏi ta?"

"Ta phát hiện khi ta nghe lời ngài sẽ có được nhiều điều tốt, nên ngài nói xem ta nên làm thế nào đi. Ta nghe theo ngài hết."

Thu Bạch lắc đầu, nàng cảm thấy có lẽ đứa trẻ này hơi ngốc.

Làm sao nàng có thể biết được mọi thứ chứ?

Nàng lớn đến ngần này rồi, ngày nàng nhìn thấy nhiều tiền nhất chính là vào ngày phụ thân nàng vừa lãnh bổng lộc.

Hơn một ngàn lượng bạc, quả thực là một khoản tiền khổng lồ.

Làm sao nàng biết được nên tiêu thế nào cho phải?

"Nếu không thì sau khi tan ca, chúng ta đến tửu lâu Ngụy gia ăn một bữa ngon nhé? Nghe nói một đĩa gân hươu hầm của họ đã tốn đến trăm lượng bạc rồi, lát chúng ta cứ gọi thêm vài món đắt tiền nữa, rồi kèm theo hai bình rượu Lê Hoa Nhưỡng, thế nào cũng tiêu hết số tiền này thôi."

Thu Bạch cầm những tờ ngân phiếu lên đếm đi đếm lại nhiều lần.

Tạ Nghiên Thanh thấy Thu Bạch đếm từng tờ một, như thể những tờ ngân phiếu kia sắp mọc cánh bay đi mất. Hắn cảm thấy đau lòng không chịu nổi, vội giật lấy những tờ ngân phiếu về.

"Đồ phá của!" Hắn mắng.

"Ngày xưa mỗi khi người khác đồn đại về ngươi toàn là chuyện ngươi đã vì một cô nương nào đó mà vung tay tiêu ngàn vàng, sao hôm nay ngươi lại keo kiệt thế này?"

Tạ Nghiên Thanh ấp úng không nói nên lời.

"Ngươi về đưa hết tiền cho mẫu thân ngươi đi, cứ nói là muốn dùng tiền để sinh lời, mẫu thân ngươi tự khắc sẽ biết phải làm sao."

Có vị chủ mẫu nào mà không có một vài cách để kiếm tiền, sinh lời chứ? Dùng số tiền này mua nhà mua đất còn hơn là tiêu xài hoang phí.

Mắt Tạ Nghiên Thanh sáng lên, hắn lập tức cất vội ngân phiếu vào người.

Phụ thân quả thật rất tinh tường, nếu có điều gì không hiểu thì cứ hỏi Thu Bạch. Quả nhiên hỏi nàng là đúng đắn.

Khi Tạ Nghiên Thanh đưa ngân phiếu cho mẫu thân nói muốn dùng tiền để sinh lời, mẫu thân chỉ mỉm cười rồi nhận lấy.

"Con ta ngày càng có tiến bộ rồi."

Mẫu thân xoa đầu hắn, rồi bảo đầu bếp làm nhiều món ngon, dặn Tạ Nghiên Thanh mang cho Thu Bạch.

"Con đi nói với Thu Thiếu khanh, khi có yến tiệc mùa xuân nhớ bảo nàng ấy đến nhà mình chơi, mẫu thân muốn tạ ơn nàng ấy cho phải phép."

Ngày tháng bình thường trôi qua, những vụ án cần phúc thẩm ở địa phương vẫn chưa được gửi đến, chỉ có vài vụ án không lớn không nhỏ.

Vu Tự Khanh sắp về hưu, Triệu Do đang nôn nóng muốn làm việc, Thu Bạch tỏ ra hiểu chuyện, hàng ngày nàng chỉ phụ trách làm những việc vặt, còn mấy chuyện lớn thì để Triệu Do đi trước. Trong suốt một quãng thời gian khá dài, bầu không khí trong Đại Lý Tự vô cùng hài hòa.

Qua Tết Nguyên Tiêu, năm mới cũng coi như đã kết thúc.

Mai Tranh được làm thầy của Hoàng trưởng nữ, việc này đã khiến Đông Kinh dấy lên vô số bọt nước.

Người tinh tường vừa liếc mắt một cái đã thấy chuyện này rõ ràng là Thánh thượng muốn gắn kết Mai gia với Hoàng trưởng nữ.

Mọi người đều bắt đầu có những toan tính riêng.

Tháng hai bắt đầu, trời dần ấm lên, đường thủy ở Đông Kinh thông suốt, bên sông trồng đầy dương liễu, gió thổi qua cành lá xanh như khói.

Không biết nước xanh hơn hay cành liễu xanh hơn.

Các nhà lần lượt tổ chức yến tiệc mùa xuân, trong đó Tạ gia là nổi danh nhất.

Tạ gia có một trang viên ở ngoại ô, không chỉ trồng cả trăm mẫu hoa đào, mà còn có cả nhà kính. Trong nhà kính trồng đủ loại hoa, ví như hoa mẫu đơn vốn phải đến tháng ba mới nở, nhưng lúc này đóa hoa ở trong nhà kính của Tạ gia đã nở rộ.

Nếu ai có thể đoạt giải nhất trong yến tiệc Tạ gia, phần thưởng sẽ là một cành mẫu đơn quý giá. Cài cành mẫu đơn đó lên đầu còn sang trọng hơn vàng bạc không biết bao nhiêu lần.

Vì thế, yến tiệc mùa xuân hàng năm của Tạ gia được tổ chức rất lớn, những cô nương có danh tiếng trong thành Đông Kinh đều được mời đến. Ngay cả những người không được mời cũng tìm đủ mọi cách để đi.

Dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất trong năm để họ có thể đường hoàng ra ngoài du xuân.

39.
Hôm nay phủ nha được nghỉ.

Dù sao những công tử độc thân cũng cần tìm một cô nương vừa ý, chỉ như vậy mới có thể nối dài hương hỏa, nhờ thế vận mệnh Đại Khánh mới có thể hưng thịnh.

Sao ngày như thế này lại không được tính là một ngày trọng đại được? Nghỉ một ngày cũng là hợp tình hợp lý.

Ngày hôm trước Thu Bạch đã nhận được thiếp mời từ Tạ Nghiên Thanh, để thể hiện sự coi trọng, thiếp mời đó còn do chính tay Hầu phu nhân viết.

Thu Bạch nhìn tấm thiếp hoa đào dập vàng thơm ngát, cảm thấy nó rất không xứng với mình, bèn bật cười.

Tạ Nghiên Thanh tưởng nàng vui mừng vì nhận được thiếp mời nên tỏ ra rất đắc ý.

"Bình thường người được nhận thiếp mời dát vàng này hiếm như lông phượng, sừng lân đấy."

Tạ Nghiên Thanh lắc đầu qua lại, vui vẻ nói.

"Nói thật từ khi sinh ra đến giờ, đây đúng là lần đầu tiên ta nhận được thiếp mời long trọng như vậy, vui mừng cũng là đương nhiên."

Thu Bạch thản nhiên nhét thiếp mời vào ngực.

Tạ Nghiên Thanh liếc nhìn, không tự chủ được mà đỏ mặt.

Hôm nay hắn mới phát hiện, quả thật Thu Bạch có điểm khác biệt với các công tử khác.

"Ngày mai ngươi phải ăn mặc trang trọng một chút đấy." Hắn lắp bắp dặn dò cẩn thận.

Thu Bạch nghe lời Tạ Nghiên Thanh, ăn mặc vô cùng trang trọng.

Chỉ là đêm qua nàng đã mơ một giấc mộng, không ngủ được ngon giấc, dẫn đến dưới mắt hơi thâm quầng.

Nhớ lại giấc mộng đó, nàng lại ngẩn người một lúc.

Trong mơ, nàng thấy mình đau đớn cùng cực.

Nàng lại nghĩ, chắc hẳn đó là sự thật. Nếu không thì cảm giác xao động dâng trào trong lồng ng.ực này là gì?

Rõ ràng nàng không ưa tất cả mọi thứ của Mai Tranh, nhưng với y, nàng lại không thể đối xử tùy tiện như cách bình thường nàng đối xử với người khác được.

Đối với nàng, y rất khác biệt.

Có liên quan mà cũng không liên quan đến giấc mơ đó.

Tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu khi gặp Mai Tranh cơ chứ?

Vì sợ hãi.

Nàng sợ mỗi lần gặp y, trái tim trong lồng ng.ực lại vô cớ xao động.

Nàng thậm chí còn tự chế giễu mình nông cạn.

Chỉ vì đối phương có một gương mặt đẹp mà đã khiến nàng mê đến thần hồn điên đảo.

Thu Bạch lục tung tủ đồ, tìm ra bộ xuân trang mới mà Tạ phu nhân đã sai tú nương trong phủ may cho nàng sau Tết.

Áo dài cổ chéo màu xanh nhạt, tay áo rộng, mặc vào vừa thoải mái vừa đẹp mắt.

Thu Bạch rất thích, chỉ là bình thường không có cơ hội mặc, hôm nay nàng mới lấy ra, mang đến tiệm thêu tốn mười văn tiền nhờ học việc trong tiệm ủi phẳng.

Nếu Tạ Nghiên Thanh biết Thu Bạch nghiêm túc đến vậy, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt mất. Dù sao thì ngày thường nếu muốn bắt Thu Bạch tốn thêm một xu cũng là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Nhưng có thế nào thì nàng cũng là Thiếu khanh, bổng lộc sáu quan một tháng, thật sự không nên sống tiết kiệm đến thế. Mỗi lần Tạ Nghiên Thanh hỏi đến, nàng chỉ nói bổng lộc của nàng vô cùng quan trọng, dù chỉ là một văn tiền cũng không thể tiêu xài bừa bãi.

Thu gia không phải huệ duệ quý tộc, phụ thân nàng sinh ra ở thôn quê nên hiểu sự khó khăn của việc đọc sách vô cùng sâu sắc.

Khi phụ thân còn sống đã giúp đỡ cho vài học trò nghèo khó lại thông minh hiếu học. Phụ thân không còn nữa thì nàng sẽ tiếp tục duy trì.

Bình thường Thu Bạch không búi tóc, hầu như chỉ tiện tay buộc thành một bó. Hôm nay khác với ngày thường, nàng soi gương đồng mờ vàng, chải tóc cho gọn gàng ngăn nắp rồi dùng trâm gỗ mun do Mai Tranh tặng búi lên sau đầu.

Nàng đã cố gắng hết sức rồi.

Khi nàng vui vẻ đến phủ Mai gia tìm Mai Sơ, lại được cho hay Mai Sơ không thể đi được nữa vì nàng ấy sẽ về Thôi gia vào tháng 9, Quốc công phu nhân muốn nàng ấy rèn luyện tính nết nên đã dẫn các công tử trong nhà đến vùng ngoại ô.

Khi Thu Bạch đến viện Mai Sơ, đứng ngay cửa viện đã có thể nghe thấy tiếng dạy dỗ của nhũ mẫu, dạy cách đứng, cách ngồi như thế nào. Nhũ mẫu này vốn là nữ quan trong cung, nhiều nhà dù có tiền cũng không mời được.

Thu Bạch biết kể cả khi mình có vào cũng không thể đưa Mai Sơ ra ngoài được, nên nàng lại đi tìm Quốc công. Hôm nay Mai Quốc công rảnh rỗi, ông ấy đang ngồi câu cá bên hồ. Khi thấy Thu Bạch đến từ phía xa, ông suýt chút bị dọa đến nhảy lên.

"Con muốn dẫn Mai Sơ đi du xuân, thế bá có đồng ý không?" Thu Bạch hành lễ, không nói nhiều mà chỉ hỏi một câu thẳng thắn, đơn giản. Nàng chưa từng gọi Quốc công là thế bá, đây là lần đầu tiên nàng gọi ông ấy như thế.

"Mẫu thân con bé đã sắp xếp rồi..."

"Thế bá có nghĩ tới Mai Sơ còn ở nhà được mấy ngày nữa không? Đợi đến khi nàng ấy đến Thôi gia sẽ còn cần phải học thêm rất nhiều quy củ nữa. Con hiểu thế bá và bá mẫu đều thương nàng ấy, nhưng chỉ còn ít ngày này thôi, sao hai người không để nàng ấy sống thoải mái tự tại một chút?”

“Sau này nàng ấy gả về Thôi gia liệu có thực sự phải dựa vào hết toàn bộ những lễ nghi khuê huấn này để đứng vững trong gia đình đó không? Nàng ấy vẫn cần phải dựa vào thế bá, dựa vào huynh đệ, cũng cần dựa vào năng lực của chính mình. Con đã hứa với Mai Sơ từ trước, rằng đến mùa xuân con sẽ dẫn nàng ấy đi du xuân. Nếu thế bá không cho phép, con đành phải cưỡng ép đưa người đi thôi. Đến lúc đó mong thế bá đừng giận."

40.

Quốc công không ngờ vì một chuyện nhỏ như vậy mà Thu Bạch lại cứng rắn đến thế. Ông ấy không sợ sự cứng rắn của nàng, chỉ thấy Thu Bạch nói có lý. Mai Sơ có nhà ngoại như họ, cần gì phải cẩn thận từng ly từng tí đến thế? Nếu con bé quá chu toàn, ngược lại sẽ bị người ta coi thường.

"Nếu con đã muốn cướp người thì ta cũng đành chịu. Lão phu sẽ đi cùng các con."

Quốc công bỏ lại cần câu, chắp tay đi theo Thu Bạch đến viện của Mai Sơ.

Mai Sơ vừa thấy Thu Bạch đến thì lập tức chạy ra ôm lấy nàng, nước mắt tuôn rơi không ngớt.

"Hôm nay ma ma nghỉ một ngày đi, ta sẽ dẫn nhị tiểu thư đi dạo." Quốc công đã mở lời, dù là lệnh của Quốc công phu nhân, ma ma cũng không dám cãi, lập tức vâng lệnh lui xuống.

"Mau trang điểm cho tiểu thư nhà ngươi, ta dẫn nàng đi du xuân." Thu Bạch nói với Bích Ba, Hồng Vân.

Thật ra bọn họ đã chuẩn bị xiêm y trang sức đâu vào đấy từ lâu, chỉ là không ngờ Quốc công phu nhân đột nhiên lại không cho Mai Sơ đi.

Bích Ba và Hồng Vân làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã thu xếp xong xuôi.

Mai Sơ ngồi lên xe ngựa, Thu Bạch cưỡi ngựa đi bên cạnh.

"Bích Ba, vén rèm xe lên."

Thu Bạch chẳng quan tâm Mai Quốc công trong xe phía trước nghĩ gì, chỉ bảo Bích Ba vén rèm lên.

Mai Sơ ngồi bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài.

Giờ này còn sớm, những quầy bán đồ ăn sáng vẫn chưa dọn đi. Thu Bạch mua mấy chiếc bánh nướng của nhà Vương Ma Tử đưa cho Mai Sơ, bảo ba chủ tớ nếm thử.

Đây là lần đầu tiên Mai Sơ ăn thứ này, vừa cắn một miếng, vỏ ngoài giòn tan, vị mặn và thơm, quả nhiên đúng như Thu Bạch đã nói, nó ngon đến mức khiến các nàng ăn vội ăn vàng, vụn bánh rơi tung tóe.

"Đi về phía tây, rẽ một góc là đến chỗ bánh viên hoa quế của bà Lưu mà ta đã kể với ngươi đấy. Bên cạnh là tiệm ăn Tào gia, chuyên bán bánh thịt dê. Khi nào đến mùa đông chỉ cần ăn một bát là đảm bảo ấm hết cả ngày."

Thu Bạch chỉ tay về phía tây, Mai Sơ thò đầu ra, nhìn theo hướng Thu Bạch chỉ rồi nghiêm túc gật đầu, như thể tất cả những thứ được kể đều đang hiện ra trước mắt nàng ấy.

"Mùa thu ta sẽ dẫn ngươi đi ăn bánh viên hoa quế, mùa đông lại ăn bát canh thịt dê. Ban đêm ta bảo vệ ngươi đi xem đèn, rồi đến xem ca vũ cả đêm..."

Thu Bạch nói đầy hứng khởi, Mai Sơ nghe mà vui vẻ hớn hở. Như thể thời gian còn rất dài, những điều họ đã hẹn ước đều có thể thực hiện được vậy.

Từ xa, lão bá bán hoa đào bên đường đưa một cành về phía Thu Bạch. Đào tơ mơn mởn, hoa tươi rực rỡ.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.*

*Câu thơ trích từ bài Đào yêu 1, dịch thơ:
Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Thu Bạch lấy ra mấy đồng tiền mua cành hoa trong tay lão bá.

Nàng đưa cành đào cho Mai Sơ, Mai Sơ nhận lấy, nhìn một lúc rồi nước mắt lại rơi.

"Mai Sơ, ngươi xem cành hoa này hợp với ngươi biết bao?" Khóe mi Thu Bạch cũng ướt đẫm. Nàng cố nén nước mắt, cười tươi khen ngợi: "Trên đời này không có cành đào nào đẹp hơn nó nữa."

"Phải, hoa ngươi mua cho ta đương nhiên là đẹp nhất."

Mai Sơ lập tức mỉm cười.

Nàng ấy biết số phận của mình là gì, cũng biết cuối cùng bản thân vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh này. Nhưng có được chút tự do như hiện giờ với nàng cũng đã đủ rồi.

Thu Bạch chỉ mong người mà nàng ấy sắp gả đến có thể thật lòng đối đãi với nàng ấy. Chỉ cần nàng ấy được sống trọn đời vui vẻ bình an là tốt rồi. Nếu vận mệnh không mấy êm đềm, cũng mong Mai Sơ luôn nhớ được niềm vui lúc này.

"Mai Sơ, chỉ cần là hoa thì tất phải nở. Nếu trong lòng thấy tự tại, thì cho dù ở đâu cũng cảm thấy tự tại."

Mai Sơ gật đầu.

Nàng hiểu.

Nàng đều hiểu cả. 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi