THANH THIÊN BẠCH NHẬT - HÀNH CHI

41.

Thu Bạch đi chậm rãi cùng Mai Sơ, ra khỏi thành là đến đê sông.

Đợi đến khi họ tới trang viên Tạ gia đã vào giờ cơm.

Vì Mai Quốc công cũng đến nên Tạ Hầu gia đã đích thân ra cửa đón ông ấy vào.

Thu Bạch và Mai Sơ đường hoàng hành lễ, Tạ Hầu gia tự mình đỡ họ dậy.

Đây là lần đầu tiên Thu Bạch gặp Tạ Hầu gia, thấy ông ấy tuy đã có tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không bàn tới dung mạo, chỉ riêng khí chất của ông ấy đã vượt xa Tạ Nghiên Thanh cả mười con phố.

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Hầu gia gặp Thu Bạch, ông biết nàng còn trẻ, nhưng không ngờ nàng trẻ hơn mình tưởng rất nhiều. Nhờ đứa con ngốc của mình, Tạ Hầu gia có ấn tượng cực kỳ tốt với Thu Bạch.

Khi đối diện với Thu Bạch, mọi nghi thức xã giao đều được bỏ qua.

"Thiếu khanh có thể đến đây, lão phu rất đỗi vui mừng. Thiếu khanh cứ xem nơi này như nhà mình..."

Thu Bạch vui vẻ nhận lời.

Đang nói chuyện thì Tạ Nghiên Thanh đột nhiên chạy ra.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng trắng, đầu đội ngọc quan, trông rất phong nhã.

"Sao giờ này ngài mới đến? Nếu chậm thêm nửa khắc nữa thì món gân nai hầm và chim cút nướng mà ngài luôn nhớ mong đã hết mất rồi."

Hắn rất tự nhiên đứng kế bên Thu Bạch, sau đó đưa tay choàng qua vai nàng, giục nàng nhanh đi lên trước đi.

"Ta bảo ngươi học cách điềm đạm, đây là cách ngươi điềm đạm đấy à?"

Thu Bạch nhìn bàn tay Tạ Nghiên Thanh đặt trên vai mình.

Tạ Nghiên Thanh như phải bỏng, vội rụt tay lại ngay lập tức, hắn gãi đầu nói: "Cái này cũng là do ta đã quen rồi nên mới thế thôi."

"Đồ nghịch ngợm này, ta bảo con đi tiếp đãi các công tử, sao con lại chạy ra cổng vậy? Thiếu khanh đã có tỷ tỷ của con tiếp đãi rồi, còn không mau đi đi!"

Tạ Hầu gia cười mắng một câu.

Tạ Nghiên Thanh liếc nhìn Thu Bạch một cái rồi ủ rũ bước đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần.

Mọi người nhanh chóng bước vào cổng trang viên.

Vừa vào cổng là một con đường rộng hai, ba mét được lát gạch xanh, bằng phẳng giản dị. Hai bên đường trồng nhiều cây đào, cây hạnh đang vào mùa hoa nở. Những đóa hoa màu hồng phấn, trắng nhạt đan xen nối tiếp nhau trải dài về phía xa, cuối cùng hòa vào bầu trời, trông như những đám mây hồng điểm xuyết trên không trung. Trong những áng mây màu hồng phấn ấy, có thể nhìn thấy một tòa lầu các đình đài cao ngất nằm ở phía xa.

Tòa lầu ấy chỉ lộ ra một góc, tuy không xa lắm nhưng trông nó như ẩn hiện giữa biển mây.

Đi tiếp về phía trước là tường trắng ngói xám, cầu nhỏ nước chảy.

Giữa những cánh hoa rơi là tiếng thì thầm e thẹn của các thiếu nữ, là âm thanh đàn tiêu mờ ảo tựa khúc nhạc tiên.

Thu Bạch có hơi ngẩn ngơ, như thể sau góc tường trắng kia sẽ đột nhiên ló ra một gương mặt hồng hào tươi cười.

Nàng đoán chắc đó là yêu tinh sinh ra từ rừng hoa đào.

"Năm kia khi ta đến đây còn chưa có tòa lầu các đó!"

Mai Sơ chỉ tay về phía xa, Thu Bạch nhìn theo.

Trên tòa lầu các có hai người đang đứng.

Một người mặc áo đỏ thắm uyển chuyển, một người mặc áo xanh nhạt đứng riêng lẻ.

"Đó là huynh trưởng của ta." Mai Sơ lại nói.

Thu Bạch quay người, kéo Mai Sơ đi vào sân viện.

Trong sân đã bày sẵn tiệc, tổng cộng có đến mười bàn.

Đương nhiên Mai Sơ và Thu Bạch phải tìm đến chỗ của Khổng thị trước.

Khổng thị đã nghe nói Mai Sơ đến cùng với Quốc công, dù trong lòng không vui nhưng lúc này bà ấy không để lộ ra ngoài chút nào.

Khổng thị bảo hai người chào hỏi các phu nhân, rồi để thị nữ dẫn họ đi tìm chỗ ngồi.

Với thân phận của Mai Sơ, nàng ấy ngồi bàn đầu cũng chẳng sao. Thấy nàng ấy đến đã có người muốn nhường chỗ nhưng Mai Sơ chỉ cười lắc đầu, đi theo Thu Bạch đến bàn cuối.

Bàn này chỉ có bốn cô nương, thêm hai người họ vào là sáu.

Nhưng món ăn trên bàn lại giống hệt các bàn khác.

"Chúng ta đến đúng lúc lắm, nếu đến muộn hơn thì không kịp giờ ăn rồi."

Thu Bạch cảm thán, cầm đũa lên tìm kiếm.

Món gân nai hầm rượu đáng giá trăm lạng bạc kia là món nào nhỉ?

Nàng thực sự chưa từng thấy nó bao giờ.

42.

Mai Sơ cầm đũa gắp một miếng đặt vào bát trước mặt Thu Bạch. Nàng gắp lên bỏ vào miệng, từ từ nheo mắt lại, mỉm cười.

Mai Sơ biết mỗi khi ăn được món ngon Thu Bạch luôn có biểu cảm như vậy.

"Quả thực là mỹ vị nhân gian!" Thu Bạch cảm thán.

Mai Sơ lập tức làm theo nàng, nếm thử các món trên bàn.

Mai Sơ hoàn toàn không quen biết mấy cô nương khác trên bàn, Thu Bạch càng không biết.

Đã vậy thì Thu Bạch cứ chọn những món mình thích mà ăn.

Các cô nương khác ăn không hơn được mấy miếng gà nhỏ, Thu Bạch nhìn họ chỉ ăn vài miếng đã đặt đũa xuống, trong lòng thấy tiếc thay họ. Một người sống sờ sờ ra đó, nếu thật sự chỉ ăn vài miếng đã no thì dễ nuôi biết mấy?

Rõ ràng là vì các công tử ở Đông Kinh thích những cô nương yếu ớt như liễu yếu đào tơ, thế nên họ mới phải cố nhịn đói để gầy đi.

Việc mệt mỏi nhất trên đời này chính là sống vì người khác. Ai biết được sự yêu thích của họ dành cho mình có thể kéo dài được bao lâu? Hôm nay họ thích gầy thì bắt mình nhịn đói cho gầy, ngày mai họ thích béo thì mình phải ăn cho béo. Nếu họ lại thích cao? Rồi lại thích thấp thì sao? Liệu mình còn có thể kéo dài chân ra hơn phân nửa không? Hoặc chặt bớt đi vài phần?

Cần gì phải thế?

Chỉ để có một hôn sự tốt thôi sao?

Nhưng cái tốt ấy phải như thế nào mới được đây?

"Ngươi cứ ăn nhiều vào, đừng học theo họ." Thu Bạch ghé sát tai Mai Sơ nói nhỏ.

Mai Sơ tươi cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa với Thu Bạch.

Thấy mấy cô nương kia nhìn họ, hai người liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu tiếp tục ăn.

Bữa ăn này rất sảng khoái, chỉ là đối với Thu Bạch, lượng thức ăn trong mỗi đĩa thực sự hơi ít.

Bình thường sau bữa trưa, các cô nương đều phải nghỉ ngơi, nhưng trong năm chỉ có ngày này, chẳng ai còn hứng thú ngồi yên một chỗ, chỉ mong được đi dạo một vòng trong rừng đào trăm dặm kia.

Tất nhiên không phải chỉ để đi dạo rồi thôi.

Làm sao Hầu phu nhân lại không hiểu tâm tư các cô nương được chứ, bà ấy vẫy tay gọi tỳ nữ lên, bảo họ dẫn các cô nương đi xem cho cẩn thận.

Thu Bạch hòa vào trong đám cô nương trông không hợp cảnh chút nào. Nhưng bản thân nàng không hề nhận ra, hoặc có lẽ nàng biết nhưng không để tâm.

Hôm nay cũng có nhiều cô nương từ các gia đình võ tướng đến, hoặc là thân quyến của những người mới nổi trong triều đình.

Họ không xem trọng lễ nghi nam nữ trong khuê phòng đến thế.

Dù sao Thánh nhân cũng là một nữ tử.

Thánh nhân luôn nói rằng nữ nhi có thể làm quan, có thể buôn bán, có thể làm đại phu, miễn là có lòng thì việc gì cũng làm được.

Thánh nhân đã nói như thế, vậy có việc gì mà nữ nhi không làm được?

Các cô nương tụ tập thành từng nhóm ba hoặc năm người, thề phải đường đường chính chính so tài với những công tử kia một phen.

Thu Bạch đứng khoanh tay nghe từ một bên, cảm thấy thú vị vô cùng, còn thú vị hơn cả ngắm hoa đào, hoa hạnh. Mai Sơ kéo nàng về phía hành lang, không cho nàng tham gia, chỉ bảo nàng đứng từ phía xa xa mà nhìn.

Các cô nương bàn bạc một hồi rồi sai một tỳ nữ đi truyền lời.

Thu Bạch lắc đầu.

"Không được không được, sai tỳ nữ đi chẳng phải đã tỏ ra yếu thế ngay từ đầu rồi sao?"

"Vậy thì phải làm sao?" Mai Sơ nghi hoặc, chẳng lẽ phải tự mình đi khiêu chiến?

Chỉ thấy Thu Bạch vén vạt áo lên, chân khẽ đạp vào cột hành lang đã nhảy lên đứng trên cành cao nhất của một cái cây.

Các cô nương đứng dưới gốc cây lập tức sững sờ trước hành động này của nàng.

"Cây đào có gai đấy, A Thu cẩn thận!"

Mai Sơ thấy Thu Bạch hành động bất cẩn, sợ nàng trượt chân ngã xuống nên vội gọi một tiếng.

Thu Bạch gật đầu với nàng ấy.

Cành cây này rất cao, ngang tầm với lầu các bên kia.

Thu Bạch đứng trên cao nhìn thấy toàn cảnh lầu các.

Đám công tử kia đều tựa vào cột, chỉ trỏ về phía các cô nương dưới cây, chắc đã bình phẩm hết một lượt rồi.

Lúc nào nam tử cũng có thể đứng trên cao mà bình phẩm nữ tử.

Đây chính là thế đạo.

43.

Thuở nhỏ Thu Bạch ngây thơ, nàng rất thích nổi bật.

Có lần vì muốn nổi bật mà chọc phải tổ ong, bị ong đốt sưng mặt to như lợn, bị người ta cười chê suốt nửa tháng.

Từ đó nàng trở nên rất ngoan ngoãn biết điều.

Nàng vốn luôn đối đãi khiêm nhường, nhưng hôm nay nàng không thể không nổi bật.

*Meo: Chị ơi, không chỉ có hôm nay đâu chị ạ

"Vị công tử vừa nói ta giống cây sào trúc kia có dám so tài với ta không?" Thu Bạch giơ tay chỉ thẳng vào một công tử mặc áo đỏ.

Công tử đó người đen, thân hình lùn tịt đứng sau cột, không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.

Nhưng Thu Bạch mắt tinh, vừa rồi rõ ràng gã ta đã chỉ vào nàng mà nói: "Nhìn kìa, nhìn kìa, trên cây đào mọc ra một cây sào trúc kìa."

Tạ Nghiên Thanh thấy người leo lên cây là Thu Bạch, vội vàng muốn bịt miệng gã công tử kia nhưng không kịp.

"Được thôi! Ngươi muốn so tài gì?"

Gã công tử thu quạt xếp lại, kiễng chân tựa vào lan can tỏ vẻ khinh thường.

"Ta dám nhảy từ trên cây xuống, ngươi dám không?" Thu Bạch chớp mắt, hỏi với vẻ ngây thơ vô tội.

Gã công tử sững người, như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Tạ Nghiên Thanh vội bịt miệng gã công tử lại, kéo người đi. Hắn sợ Thu Bạch sẽ thật sự ép người ta nhảy lầu mất.

"Các vị công tử nghĩ sao? Có dám so tài với chúng ta một phen không?"

Mai Tranh đang cầm quân cờ bỗng khựng tay, người đối diện ngẩng mặt nhìn chàng qua hàng mi dài.

Người đó có đôi mắt đen láy sâu thẳm, khó dò.

"A Ly, ngươi đi ứng chiến đi."

Y lên tiếng ra lệnh.

Chung Ly đang xem rất hứng thú, vốn tính ham vui, hắn lập tức lười nhác nhìn Thu Bạch rồi gọi: "Thu Thiếu khanh, nếu thua thì đừng có khóc nhé."

"Chung Cửu Lang cứ chuẩn bị sẵn khăn tay là được."

Thu Bạch thấy đối phương đã nhận lời, lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống cây.

Đám cô nương vây quanh Thu Bạch, líu lo hỏi có phải nàng chính là Thu Thiếu khanh kiên cường bất khuất không.

Thu Bạch không biết cái tiếng kiên cường bất khuất này từ đâu ra, chỉ đành gật đầu xác nhận.

"Cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật rồi. Phụ thân ta nói, bảo ta phải chăm chỉ đọc sách tập võ, sau này cũng vào quân đội làm nữ tướng quân, cho người ta thấy rõ tuy Ngụy gia ta không có nhi tử nhưng nhi nữ cũng có lòng bảo vệ quốc gia..."

"Ta cũng vậy, người ta cứ chê bai ta mệnh cứng khắc phu. Rõ ràng là những công tử đó đều mệnh yểu, lại cứ đổ hết tội lên đầu ta. Đợi ta làm quan rồi xem phụ thân còn dám nhắc chuyện gả chồng với ta nữa không..."

"Ta muốn làm một đại phu chân chính, để nữ tử trong thiên hạ không còn phải e ngại khi khám bệnh nữa..."

Thu Bạch chăm chú lắng nghe, đôi mắt cay xè.

Quả nhiên điều đẹp đẽ nhất trên đời này chính là những cô nương. Họ sinh ra yêu kiều đáng yêu như những nụ hoa, nhưng lại phải vượt qua bùn lầy để tìm ra con đường cho riêng mình. Họ vốn nên được tự do phóng khoáng mà lớn lên, trở thành những gì họ vốn nên trở thành.

Là hoa, là cỏ, là cây đại thụ vút trời, là chim bay, là cá lội, là tất cả những gì họ muốn trở thành chứ không phải bị nuôi trong nhà kính rồi đặt vào khuôn mẫu, trở thành hình dáng mà người khác thích.

"Thu Thiếu khanh, ban đầu người muốn làm gì? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã muốn làm Thiếu khanh sao?" Có người hỏi.

"Ta ư? Ban đầu ta chỉ muốn làm một hiệp khách vô địch thiên hạ, đeo kiếm sau lưng, cưỡi bạch mã dẹp yên mọi bất công trên đời."

"Vậy sao ngươi không đi?"

"Một kiếm chỉ c h é m được một người, nhưng pháp chính có thể bảo vệ được hàng ngàn hàng vạn người."

……

44.

Các cô nương vốn định đến rừng hoa đào cuối cùng lại không đến. Họ không muốn tham gia vào chuyện lớn như vậy nhưng đứng bên cạnh xem một chút cũng tốt. Dù sao thì lúc này trong rừng hoa đào cũng chẳng có mấy công tử đứng đắn.

Khi Tạ Hầu gia và Mai Quốc công nghe được chuyện này thì liền cảm thấy hứng thú.

Không còn tâm trí để nghỉ trưa nữa, họ vội khoác áo, xỏ giày, phóng ngựa chạy đi một mạch. Dù người chưa đến nơi nhưng đã sắp xếp xong xuôi mọi việc cho cuộc tỷ thí.

Địa điểm đã có sẵn.

Phía sau lầu các vốn là bãi đua ngựa, không thiếu thứ gì.

Điểm tâm và trà nước được bày biện, đội ngũ hai bên vừa ngồi xuống chỉ còn chờ xem sẽ tỷ thí cái gì.

Tạ Hầu gia và Mai Quốc công ngồi chính giữa, có mấy vị đại nhân khác bầu bạn. Tuy miệng luôn nhắc đi nhắc lại đạo lý "nữ tử vô tài tiện thị đức*", nhưng Hầu gia và Quốc công đã mời họ làm chứng thì đâu ai có thể từ chối.

*nữ tử không có tài mới là đức

Hai bên ồn ào bàn tán, thảo luận xem cuối cùng nên tỷ thí cái gì.

Gió xuân thỏi nhẹ, náo nhiệt như thế này mới đúng là khí thế của tuổi trẻ.

"Dù tỷ thí cái gì, người ngoài vẫn cho rằng chúng ta thắng không được đường hoàng." Chung Ly khoanh tay, ngẩng đầu nói.

"Nếu lúc này chúng ta bảo Chung Cửu lang ngươi thêu thùa, thì mới đúng là thắng không đường hoàng." Một cô nương nào đó đáp lại.

Nhất thời Chung Ly không biết nói gì để phản bác, gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng. Các cô nương cười thành một tràng.

"Các ngươi đã ngông cuồng như vậy, không bằng chúng ta so tài một vòng văn thơ đối ngẫu* trước nhé?" Có công tử đề nghị.

*làm thơ nối tiếp, người này làm thơ nối tiếp câu người kia, giống như nối từ ó

"Đừng làm những thứ trống rỗng đó, nếu lên triều đường hay ra chiến trường, người ta còn đối ngẫu làm thơ với ngươi sao? Chi bằng viết ngay một bài sách luận còn hữu dụng hơn.” Có người lại đứng ra phản đối.

"Các ngươi đã không biết tốt xấu thì đừng trách ta làm các ngươi bị thương." Một công tử cao lớn nhảy vào trong sân.

Gã ta vốn có dáng người cao to, Thu Bạch chưa từng thấy qua, lập tức hỏi cô nương bên cạnh xem gã ta là con cái nhà ai.

Cô nương này chính là người vừa nãy nói muốn ra chiến trường. Nàng ấy tên là Thường Ninh, phụ thân là Hổ Tấn Tướng quân mới được Thánh thượng thăng chức, cũng là dòng dõi võ tướng. Đến đời Thường Ninh, phụ thân nàng ấy chỉ sinh được một nữ nhi là nàng ấy.

"Đó là Thất lang của phủ Trung Nghĩa Bá. Diêm gia toàn một lũ vô dụng, chỉ có gã ta còn tạm được coi là trụ cột. Từ nhỏ gã ta đã học võ, hiện giờ đang làm Tiểu giáo trong Kinh Kỳ Vệ, là người có võ đó." Thường Ninh nhíu mày nói.

"Gã ta có sở trường về binh khí nào không? Hay chỉ giỏi quyền cước?"

"Nghe nói gã ta giỏi đao pháp, chỉ là ta chưa được tận mắt nhìn thấy. Trông gã ta tay không xuống sân tỷ thí thế kia, e là không mang đao theo."

Thu Bạch gật đầu.

"Ta sẽ đi tiếp chiêu gã ta." Thường Ninh nhảy xuống sân tỷ thí.

Nhất thời hai bên đều hò hét, tiếng người ồn ào như sấm.

Hai người đánh nhau tay không được mấy chục hiệp, có thể thấy rõ Thường Ninh không địch nổi. Hạ bàn của nàng ấy không vững, sức lực cũng không bằng Diêm Thất lang.

Chỉ thấy Diêm Thất lang xòe rộng năm ngón tay ra, vươn tới phía trước đã nắm được cổ Thường Ninh. Đây là yếu huyệt, Thường Ninh đành phải nhận thua.

Bên này thua, bên kia càng thêm ngông cuồng.

Diêm Thất lang vẫn ở dưới sân, gã ta hơi nheo mắt, khiêu khích nhìn chằm chằm.

Mai Sơ nắm chặt cánh tay Thu Bạch, sợ mình vừa buông tay là nàng sẽ không quản không ngại mà nhảy xuống.

Mai Sơ chưa từng được chứng kiến sự lợi hại của Thu Bạch nên mới sợ nàng không địch nổi, sợ nàng chịu thiệt thòi lớn.

Thu Bạch mỉm cười với nàng ấy, đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay nàng ấy ra.

Chuyện này là do nàng khơi mào, đương nhiên phải do chính nàng gánh vác. Huống chi nàng thực sự không ưa nổi bộ dạng ngông cuồng của đám công tử kia.

Thu Bạch nhảy xuống một cách ung dung, đứng ngay ngắn trước mặt Diêm Thất lang.

45.

Diêm Thất lang lùi lại nửa bước.

Danh tiếng của Thu Bạch vang dội như sấm.

Nàng hoàn toàn không phải kiểu người danh không xứng với thực, nàng thật sự có bản lĩnh.

Gã ta chưa từng gặp Thu Bạch, hôm nay nàng vừa đứng trước mặt, đã khiến gã ta mơ hồ cảm nhận được nàng toát ra một khí thế không thể nói rõ.

Thu Bạch nheo mắt cười nhẹ.

"Chi bằng chúng ta thay đổi quy tắc một chút, nếu thắng thì sẽ tiếp nhận thách đấu của người khác bên đối phương, mãi cho đến khi bên kia nhận thua mới thôi, các vị thấy thế nào?" Nàng nói một cách nhẹ nhàng.

Ở bên ngoài, Tạ Nghiên Thanh nhìn Thu Bạch, cảm thấy nhất định nàng lại đang có âm mưu xấu xa nào đó!

Về sau Tạ Nghiên Thanh luôn nghĩ, nếu biết trước Thu Bạch định làm gì vào ngày hôm đó, hắn sẽ liều mạng ngăn cản nàng.

"Kiêu ngạo, tự cao tự đại."

"Chưa đánh mà đã cho rằng mình sẽ thắng sao?"

"Đúng là không biết trời cao đất dày."

"Nếu mọi người đều đã nghĩ ta có thể thắng, vậy ta xin thương lượng với Quốc công về phần thưởng nhé!" Thu Bạch nhìn Mai Quốc công đang đứng ở phía xa.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Mai Quốc công đã biết nàng định làm gì.

Trong lòng Mai Quốc Công run lên, trong đầu thoáng qua rất nhiều chuyện.

Năm đó vì sao ông ấy lại giao nộp binh quyền? Bởi vì ông đã công cao lấn chủ, dù Thánh Thượng có muốn phong cũng không thể phong thêm được nữa. Thánh thượng đa nghi, ông muốn bảo vệ sinh mạng của cả Mai gia nên đành phải rút lui.

Trên dưới triều đình đều có đủ những lời khen, chê không đồng nhất về Hoàng Trưởng nữ.

Chỉ vì Hoàng Trưởng nữ làm việc quá quyết đoán, tính tình khó đoán, tâm trạng thất thường.

Thánh thượng để Mai Tranh làm thầy của Hoàng Trưởng nữ, mục đích vô cùng rõ ràng.

Thánh thượng tuổi càng lớn thì càng lúc càng cố chấp. Nếu người đã nhận định rồi thì nhất định phải đưa Hoàng Trưởng nữ lên vị trí đó cho bằng được. Nhưng bên cạnh đó, Nhị Hoàng nữ có chí lớn, lại có khả năng nhận biết người tài, lại bao dung độ lượng. Đại Khánh đang cần một vị tân đế vương như vậy.

Hai phe đều có người ủng hộ, đến cuối cùng chắc chắn sẽ là một cuộc chiến không chết không thôi. Nếu Mai gia trói mình vào con thuyền của Hoàng Trưởng nữ, ngày nào đó hai bên đối đầu với nhau, chắc chắn Mai gia tất sẽ là người đứng mũi chịu sào.

Đến lúc này, cho dù Mai gia có muốn rút lui sạch sẽ cũng đã muộn, vậy nên phải chọn một con đường ổn thỏa. Mai Quốc công không muốn sau này Mai Tranh phải chìm trong hậu cung, buồn bã sống nốt quãng đời còn lại.

Ai thích hợp để lên ngôi hơn đã là chuyện rõ như ban ngày.

Nếu bắt ông ấy tự chọn, chỉ cần nhìn một cái đã biết nên chọn ai rồi. Loạn thế tranh hùng, anh hùng hào kiệt, ai lên ngôi cũng được. Nhưng người giữ ngôi nhất định phải có thiện tâm và lòng bao dung.

Mai Quốc công nhìn lại Thu Bạch, ông không rõ nàng có biết thân thế của mình hay không. Nếu đã biết mà vẫn làm như vậy thì quả thật nàng cao minh hơn họ gấp trăm lần. Nàng còn trẻ thế này mà đã biết cái gì nên lấy, cái gì nên bỏ.

"Thu Thiếu khanh cứ nói đi.”

Trong lòng Mai Quốc công đã có tính toán, ông mỉm cười thoải mái.

"Ta và Tiểu Công gia vốn có hôn ước, chỉ là Tiểu Công gia luôn thoái thác không chịu nhận. Hôm nay nếu ta thắng, Quốc công có thể làm chủ, để ta và Tiểu Công gia kết thành đôi được không?"

Thu Bạch mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không để tâm đến việc người khác nghe được sẽ nghĩ về nàng thế nào.

"Đây là chuyện lão phu và phụ thân của ngươi đã quyết định từ lâu. Hôm nay nếu ngươi thắng, dù nó không muốn, lão phu cũng sẽ ép nó phải thành thân."

Khi Mai Quốc công đã nhận lời, chuyện hôn ước giữa Thu Bạch và Mai Tranh đã là chuyện ván đã đóng thành thuyền.

Chỉ là trong đó có nhiều khúc mắc. Mai Tranh không muốn, Thu Bạch ép gả không thành sao? Có rất nhiều suy đoán. Thêm vào đó Mai Tranh hiện đang làm thầy của Hoàng Trưởng nữ, chuyện này càng lúc càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

"Các ngươi còn yêu cầu gì cứ nêu lên, chỉ cần thắng được, bản hầu đều đồng ý."

Tạ Hầu gia tiếp lời Mai Quốc công.

Làm như vậy thì yêu cầu của Thu Bạch đưa ra không còn quá đột ngột nữa.

Các cô nương thấy Thu Bạch thẳng thắn đến vậy, họ đều lập tức nói ra điều mình mong muốn.

Để thể hiện sự nghiêm túc, Tạ Hầu gia đã cho người ghi lại hết. 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi