THẬP NIÊN 70: ĐÔI VỢ CHỒNG NHỎ

Tống Tầm Chu nghe tiếng động truyền đi ra từ phòng đọc sách:

“Công việc của ba mẹ đã khôi phục?"

"Phải, anh, từ nay về sau anh phải kiếm tiền nuôi gia đình, để ba mẹ giới thiệu cho anh công việc kiếm nhiều tiền hơn."

Tống Tầm Chu nghe xong:

“Công việc hiện tại, quả thật không kiếm nhiều tiền lắm, không nói trước, sau này rồi nói."

Tề Ngọc Trân biết thu nhập hiện tại của chồng, phải nói là rất nhiều, không ngờ ở trong mắt anh vẫn còn quá ít.

Cô vừa học vừa làm kiếm tiền, ở trong mắt anh có lẽ tương đương bằng không.

Tim đau.

Sau khi cô em chồng kể xong chuyện, Tề Ngọc Trân suy nghĩ, hỏi xem bọn họ có muốn ở lại ăn trưa không.

"Được, ba mẹ đang bận công việc, bảo bọn em tự lo bữa trưa, nếu chị dâu đã muốn giữ bọn em lại ăn cơm, bọn em sẽ không khách sáo nữa."

Giữ lại cô em chồng cậu em chồng ở lại ăn cơm, Tề Ngọc Trân xong việc nhìn chồng với ánh mắt xin lỗi.

Công việc của ba mẹ khôi phục là chuyện rất quan trọng, Tống Tầm Chu không giận em trai và em gái đến đây mà không thông báo trước, anh trả lời cô bằng ánh mắt trấn an, không sao cả.

Cơm trưa là Tống Tầm Chu làm, em trai giúp đỡ, còn Tề Ngọc Trân thì ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với em gái Lan Hinh.

Ngoại trừ phòng ngủ của anh chị dâu, Tống Lan Hinh đã đi quanh toàn bộ căn nhà, ngồi trở lại trên ghế:

“Chị dâu, sao chị có thể chịu được như vậy, đổi thành em, em căn bản không chịu nổi."

"Em cảm giác nhà quá trống à? Chị cảm thấy cũng ổn, em nhìn kỹ xem, đồ trang trí có không ít, hơn nữa chúng rất hài hòa với căn nhà."

"Thật sự không hề có chút không hòa hợp nào, nó hoàn hảo hòa quyện với căn nhà, nếu không nhìn kỹ thì không biết đó là đồ trang trí, không cần quét tước, đến độ chủ nhà có thể thu lại phòng bất cứ lúc nào." Mắt thẩm mỹ của anh cả chưa bao giờ làm người ta thất vọng.

Khả năng tiếp thu của Tề Ngọc Trân rất tốt, ngược lại cô khá thích môi trường sạch sẽ và gọn gàng đến mức không giống như có ai đã từng sống ở đó:

“Đúng vậy, chủ nhà mà thu lại phòng, bọn chị chỉ cần mang đi những thứ thuộc về mình là xong, bên phía nhà đã dọn dẹp chưa?"

"Ngày hôm qua mới dọn đến thôi, bọn em không chú trọng như anh cả, chỉ lau sơ sơ ván giường rồi trải giường ngủ thôi.”

Nghe tin gia đình ba mẹ chồng đã chuyển đến, Tề Ngọc Trân bỏ đi ý muốn giúp chuyển nhà và dọn dẹp vệ sinh.

"Nhìn kỹ dưới đất thì ngay cả một sợi tóc cũng không tìm thấy." Tống Lan Hinh khom lưng cúi đầu sát mặt đất để nhìn.

Cô ấy không bị cận thị, thị lực rất tốt, chỉ là muốn nhìn gần xem dưới đất có sợi tóc nào không.

E là cô em chồng không phải đến đây để kiểm tra vệ sinh, Tề Ngọc Trân có thể quả quyết mà nói với cô ấy:

“Muốn tìm một sợi tóc rụng cũng không khó, bình thường chị và anh trai em nhìn thấy tóc sẽ nhặt lên, nhưng không đi đến từng ngóc ngách trong phòng để tìm tóc đâu."

Cô không làm như thế, cũng không chắc chồng mình có làm như thế lúc cô không ở nhà không.

"Tóc rụng của chị dâu là do anh trai dọn dẹp sao?"

"Hai người cùng nhau dọn dẹp, anh trai em khá bận rộn nên thời gian ở nhà không nhiều như chị dâu, khi ở nhà một mình, chị dâu sẽ nhặt những sợi tóc rụng ngay sau khi gội đầu chải đầu rồi vứt đi." Không chỉ đầu tóc, ngay cả rác thải nhà bếp các loại cô cũng sẽ dọn dẹp ngay lập tức.

Nhất là rác thải nhà bếp, để trong nhà lâu sẽ tạo ra mùi lạ, cô sợ nếu đột nhiên có khách đến thăm mà ngửi thấy mùi lạ thì sẽ tạo ấn tượng không tốt.

Nghe được lời của chị dâu, Tống Lan Hinh ngồi phịch xuống ghế:

“Nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi, em còn tưởng anh cả kết hôn thì sẽ thay đổi, có thể chịu đựng việc tóc của chị dâu xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong nhà."

Tề Ngọc Trân:

“Chuyện này không liên quan gì đến việc anh cả có kết hôn hay không, chẳng phải chị dâu có em gái sao? Trước khi kết hôn chị dâu cũng theo sau em gái nhặt tóc rụng đấy."

Sau khi kết hôn, cô không đến phòng của Ngọc Liên hàng ngày nữa mà cách ba năm ngày đến một lần, nhặt tóc rụng giúp em gái.

Vì không phải ngày nào cũng đến phòng Ngọc Liên nên tóc rụng tích trữ hơi nhiều, cô luôn vô thức nhìn đỉnh đầu của em gái xem em ấy có nguy cơ bị hói không.

Thấy tóc của em gái vẫn còn rất nhiều thì cô mới yên tâm.

Nếu rụng tóc quá nghiêm trọng thì cô phải đi tìm thầy lang để hỏi cách ngăn ngừa tóc rụng.

"Chẳng trách, anh cả và chị dâu quả nhiên là trời sinh một cặp, em nhìn thấy phòng sách của anh chị, cảm thấy anh chị rất thích hợp làm việc ở thư viện và tiệm sách, anh chị xếp sách ngăn nắp hơn thư viện rất nhiều."

Không thể không thừa nhận rằng sách vở được sắp xếp ngăn nắp sẽ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Tề Ngọc Trân:

“Học kỳ sau chị dâu muốn xem thử thư viện còn vị trí làm việc ngoài giờ không, nếu có thì chị sẽ thử làm việc ở thư viện."

Hai chị em trò chuyện đến lúc ăn trưa, sau khi ăn xong, Tề Ngọc Trân dẫn em gái và em trai chồng đi dạo trong trường đại học Nông nghiệp mà mình đang theo học.

Lý do là vì Lan Hinh nói rằng nếu chị dâu được học ở trường đại học Ngọc Hoa thì tốt biết bao, đại học Ngọc Hoa cũng có chữ Ngọc, có duyên với chị dâu.

Tề Ngọc Trân không dám lợi dụng danh tiếng của trường lớn, vội vàng bảo rằng trường của mình cũng rất tốt, đúng lúc em gái và em trai chồng ăn cơm xong không có việc gì làm nên cô đưa họ đến thăm trường mình.

Ruộng thí nghiệm mở cửa cho sinh viên trường, Tề Ngọc Trân là sinh viên của trường nên cô dẫn hai em chồng vào mà không bị ngăn cản, ba người đi dạo một vòng lớn từ ruộng thí nghiệm đến khuôn viên trường.

Ấn tượng của Tống Lan Hinh về đại học Nông nghiệp đã thay đổi, vốn dĩ bởi vì chị dâu học đại học Nông nghiệp nên cô ấy cũng không có nhiều thành kiến với đại học Nông nghiệp, bây giờ lại càng cảm thấy thú vị hơn:

“Nội dung lớp học thú vị hơn trường chúng em."

"Cũng xem như khá thú vị nhưng mệt thì vẫn mệt, sợ nhất là mệt gần chết nhưng cuối cùng lại vì một trận mưa to mà không thu hoạch được gì, may mà mùa hè và mùa thu ở Hoa Đô rất ít khi có mưa to." Bây giờ đã vào tháng bảy, mặc dù nóng nhưng ruộng đất trông có sức sống hơn cả tháng hai và tháng ba.

Sau khi dạo xong đại học Nông nghiệp, Tề Ngọc Trân đi theo hai em chồng đến nơi ở hiện tại của họ.

Lúc mới đến Hoa Đô. cô và chồng từng sống vài ngày ở đấy, sau vài tháng, bên trong căn nhà đã tích tụ bụi bặm nhưng không nghiêm trọng như quanh năm không sinh sống, thoạt nhìn vẫn khá gọn gàng, nếu không có đống hành lý trong phòng khách.

Xem ra là chuyển hết tất cả đồ đạc đến rồi, cả phòng khách chất đầy đồ vật linh ta linh tinh.

Vài ngày sau khi chuyển đến, căn phòng của em gái chồng là sạch sẽ gọn gàng nhất.

Em trai chồng là người đầu tiên trong nhà thu dọn phòng.

Cô cảm giác như người "bình thường" nhất trong gia đình có lẽ là em trai chồng.

Cậu ấy trông khá lạnh lùng nhưng thực ra là ngoài lạnh trong nóng, cậu ấy sẽ chủ động giúp đỡ anh trai, không cuồng sạch sẽ như anh trai nhưng cũng sẽ không xuềnh xoàng như chị gái.

Tề Ngọc Trân hỏi em gái chồng:

“Lan Hinh, đống đồ này là của em sao? Nếu em không ngủ trưa thì chị dâu giúp em thu xếp gọn lại và chuyển vào trong phòng nhé."

Cô thấy có vài món đồ rất quen mắt, có lẽ là đồ đạc của em gái chồng.

"Được ạ, cảm ơn chị dâu, nếu một mình em làm thì có lẽ một ngày trước buổi tiệc tuần sau em mới dọn dẹp được."

Ba mẹ họ không lôi thôi nhưng cũng không cuồng sạch sẽ, vì không thể thuê người giúp việc chăm con và dọn dẹp vệ sinh nên việc vệ sinh khu vực chung trong nhà do anh cả lo liệu, sau khi anh cả về quê, khu vực chung trong nhà không được ngăn nắp cho lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi