Trước đây lúc anh cả còn ở nhà, anh cả không hay vứt bỏ các vật dụng mà cố gắng sắp xếp ngay ngắn, xếp vào nơi mà mình không dễ nhìn thấy.
Đồ đạc trong nhà không phải của một mình anh nên anh chỉ có thể cố gắng nhắm mắt làm ngơ, bây giờ dọn ra ngoài ở rồi nên thích thế nào thì làm thế nấy, những thứ không vừa mắt thì sẽ không xuất hiện trong nhà.
Căn nhà càng trống càng tốt.
Tề Ngọc Trân ở lại giúp em gái chồng dọn dẹp hành lý, của ba mẹ chồng thì để họ tự dọn dẹp.
"Có nhà to tốt thật đấy, căn phòng của em trông rộng rãi hơn nhiều." Đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng căn phòng của Tống Lan Hinh cũng được dọn dẹp xong.
Tề Ngọc Trân nhìn căn phòng của em gái chồng, cảm thấy không chỉ vì nhà to thôi đâu, vừa nãy lúc cô thu dọn hành lý giúp em gái chồng thì có một phần là rác, chẳng có tác dụng gì, nhưng cô ấy lười vứt nên càng gom càng nhiều.
"Bây giờ hai nhà sống gần nhau rồi nên sau này có chuyện gì cứ tìm anh chị, anh chị không ở nhà thì có thể để lại một tờ giấy trong hòm thư trước cửa, ngày nào chị dâu cũng kiểm tra hòm thư cả." Tề Ngọc Trân hy vọng hai gia đình có thể qua lại nhiều hơn.
Tống Lan Hinh:
“Em mà có chuyện tìm chị dâu thì sẽ kéo chị dâu ra ngoài đi dạo, chắc chắn anh cả sẽ tức giận."
Anh cả nổi tiếng là bụng dạ hẹp hòi, đoán chừng sẽ dùng ánh mắt như dao độc mà làm thịt cô ấy.
"Sau khi nghỉ hè, thời gian rảnh của chị nhiều hơn anh trai em rất nhiều, ở nhà không có việc gì làm thì đọc sách rồi dọn dẹp vệ sinh thôi."
Đọc sách, dọn dẹp vệ sinh, nấu bữa tối cho chồng.
Cơm trưa vẫn do chồng nấu, cô biết nấu cơm nhưng không thành thạo lắm, chỉ có thể làm ra những món có hương vị tầm thường.
"Chị dâu cũng có thể rảnh rỗi được sao, em cứ cảm thấy chị bận rộn hơn anh cả nhiều."
"Rảnh chứ, bởi vì chị dâu sắp phải về quê bận vụ thu hoạch hè, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, anh trai em cũng thế, cân nhắc đến việc cùng chị dâu về quê tham gia vụ thu hoạch hè nên bây giờ anh ấy chỉ làm việc nửa ngày và nghỉ nửa ngày để không bị mệt quá, về đến quê chị thì hết sức đối phó với vụ thu hoạch hè."
Tề Ngọc Trân đi học được vài tháng thì cảm nhận rõ cơ thể mình uể oải hơn nhiều, xem chừng tham gia vụ thu hoạch hè sẽ bị đau nhức khá lâu.
Lễ cưới của em hai được tổ chức vào cuối tháng tám, hai ngày trước khi hai vợ chồng cậu ấy rời đi.
Đến lúc ấy mọi người cũng đã lấy lại sức sau vụ thu hoạch hè rồi.
"Từ khi anh trai và chị dâu ở bên nhau thì thay đổi nhiều thật đấy." Cô ấy tưởng rằng cả đời này anh cả sẽ không bao giờ muốn về quê nữa, không ngờ còn cùng chị dâu tham gia vụ thu hoạch hè.
Tề Ngọc Trân:
“Chị cũng đã thay đổi rất nhiều, hai vợ chồng chị cùng nhau tiến bộ và cùng nhau thay đổi... Sáu giờ chiều anh trai em về nhà, chị dâu phải về chuẩn bị bữa tối đây, lần sau gặp lại nhé."
Cô vừa định hỏi em gái chồng có muốn ăn tối ở nhà cô không thì nhớ ra buổi trưa cô đã mời một lần rồi, buổi tối lại để em gái và em trai chồng đến nhà ăn cơm thì không ổn lắm.
"Chị dâu, ở nhà chị có gọi anh cả là anh trai không?" Tống Lan Hinh chợt nghĩ ra.
Tề Ngọc Trân lắc đầu:
“Không, chị chỉ gọi tên thôi."
Lúc thân mật cô cũng không chưa từng gọi anh trai.
"Em cảm thấy lúc chị nhắc đến anh trai thì có cảm giác tình cảm dạt dào, chắc chắn anh cả không thể chịu nổi khi chị gọi anh ấy là anh trai nhỉ?"
"Nếu không xét kỹ thì quả thực anh ấy là anh trai yêu của chị nhỉ? Bọn chị không có cách xưng hô đặc thù nào, toàn gọi thẳng tên thôi." Tề Ngọc Trân suy nghĩ kỹ, anh Tống hoặc là thầy Tống cũng không tính là cách xưng hô đặc thù nhỉ?
Đôi lúc cô sẽ sử dụng hai cách xưng hô này, anh cũng sẽ gọi cô là cô Tề hoặc là bà Tề nhưng không sử dụng thường xuyên như cô, đa phần anh gọi cô là Ngọc Trân.
"Nếu chị gọi anh trai thì tim anh ấy nhũn ra mất."
"Tim anh ấy có nhũn ra không thì chị không biết, nhưng chị đã nổi hết da gà rồi này, gọi anh trai nghe kỳ lạ lắm." Tề Ngọc Trân không thể chấp nhận được.
Tống Lan Hinh suy nghĩ:
“Em phát hiện em chỉ thích nghe chị gọi anh trai thôi, nếu sau này em có người yêu thì chắc chắn em sẽ không gọi người ta là anh trai đâu, bởi vì gọi anh trai khiến em dễ nhớ đến người anh cả cực kỳ nhạt nhẽo ấy của em, nắm đấm siết chặt lại rồi, em cảm thấy mình có thể mỗi cú đấm một tên anh trai đáng ghét!"
Cô ấy vừa nói vừa nắm hai tay lại và tung hai cú đấm vào không khí, như thể đang tẩn anh trai mình vậy.
Tề Ngọc Trân bật cười:
“Chị dâu về nhà đánh anh trai đáng ghét hai đấm để trút giận cho em nhé."
"Hứa phải giữ lời đấy."
Mười mấy phút sau, Tề Ngọc Trân về đến nhà, canh thời gian nấu bữa tối.
Chưa đến sáu giờ mười phút, Tống Tầm Chu đã về đến nhà.
Bây giờ không còn lớp học buổi tối nữa, hai vợ chồng vẫn còn thói quen ôm ấp hôn hít.
"Vất vả cho anh Tống của nhà mình phải ra ngoài làm việc, ăn cơm xong em xoa bóp vai cho anh nhé." Sau khi hôn nhau xong, Tề Ngọc Trân nói với chồng mình bằng giọng điệu mềm mại.
"Cũng vất vả cho em phải ở nhà nấu cơm, có thấy khó chịu ở đâu không, ăn cơm xong anh xoa bóp cho em."
"Không có, chúng ta ăn cơm trước đi."
Ăn xong bữa tối, hai vợ chồng cùng nhau làm việc nhà, tắm rửa và giặt quần áo, mùa hè có thể tắm rửa ở nhà, quần áo cũng ít, bận rộn xong cũng đã tám giờ tối rồi.
Tám giờ chưa phải giờ đi ngủ của họ, mười giờ họ mới đi ngủ, bây giờ ở trong phòng sách đọc báo trước.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, Tề Ngọc Trân không thể đọc sách chuyên ngành của mình nữa, thà đọc sách chuyên ngành cao siêu của chồng còn hơn là giở sách chuyên ngành mình, nếu có báo thì cô sẽ đọc báo, đúng lúc hôm nay chồng có mang báo về nhà nên cô có thể mở ra xem.
"Có phải hôm nay thiếu gì đó không?" Tống Tầm Chu ngồi xuống rồi nhắc nhở cô.
Tề Ngọc Trân vừa ngồi xuống và trải tờ báo lên bàn thì nghe thấy thế:
“Em đã hứa là xoa bóp vai cho anh."
Cô đứng lên định xoa vai cho anh.
Tống Tầm Chu nắm lấy cổ tay cô:
“Không phải cái này, em nhớ lại xem."
"Là chuyện buổi trưa ra ngoài sao?" Tề Ngọc Trân suy đoán.
Buổi trưa em gái và em trai chồng ở nhà ăn cơm, ăn xong thì cô đưa họ đi thăm trường mình, hai vợ chồng họ không thể ôm hôn nhau.
Tống Tầm Chu gật đầu.
Chẳng phải chập tối lúc anh về nhà, họ đã ôm hôn nhau rồi sao?
Buổi tối trước khi ngủ chắc chắn họ sẽ làm một lần nữa, sao anh còn so đo ban ngày không ôm hôn chứ?
Tề Ngọc Trân khó hiểu nhưng cũng không phản đối, hỏi xem anh đứng dậy hay là cô ngồi lên đùi anh.
"Ngồi lên đùi anh đi."
Hai người đứng lên sẽ có sự chênh lệch chiều cao, nếu Tề Ngọc Trân ngồi trên đùi anh thì cô sẽ cao hơn anh, trông như cô đang cúi người hôn anh.
Chỉ hai phút sau, Tống Tầm Chu bế cô lên đi về phía phòng ngủ, Tề Ngọc Trân vẫn cố gắng giãy giụa:
“Bây giờ vẫn còn sớm, sau chín giờ rồi tính tiếp."
"Không thể đợi được."
"Được thôi, để tờ báo ở đấy sáng mai đọc sau." Tề Ngọc Trân từ bỏ việc giãy giụa.
Chín giờ rưỡi tối, Tề Ngọc Trân ngồi trước quạt điện hóng gió, vài phút sau, cô hỏi chồng đang nằm phía sau xem có nóng không.
Tống Tầm Chu:
“Không nóng lắm, anh cũng hóng được gió, em không thấy lạnh thì cứ tiếp tục hóng đi."
Tề Ngọc Trân đổi hướng, quay lưng về phía quạt điện và quay mặt về phía chồng:
“Chẳng lẽ không ôm hôn trước khi ra khỏi nhà thì cả người anh khó chịu sao?"