THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

"Mẹ, mẹ thật tốt."

Hướng Tình hưng phấn còn vui vẻ ôm Liễu Hồng Anh làm nũng.

Lục Thanh Nghiên chỉ cười, cất mấy chiếc đồng hồ còn lại vào túi.

Cô lấy hai cái dây buộc tóc trong túi ra, trên dây buộc tóc còn một cái dính con bướm, một cái dính hoa cúc.

"Đây là quà tặng."

Lục Thanh Nghiên đặt dây buộc tóc lên bàn.

Hướng Tình lộ ra kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn, nhanh chóng cầm lấy thưởng thức yêu thích không buông tay:

"Cảm ơn, dây buộc tóc quá đẹp rồi!"

Liêu Hồng Anh lấy tiền trong phòng ra, nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy cũng không nhịn được lộ ra tươi cười.

"Đây là 280 tệ, cậu đếm đi."

Đưa tiền cho Lục Thanh Nghiên xong, Liêu Hồng Anh đột nhiên hỏi: "Chỗ cậu có radio không?"

Trong nhà đã sớm muốn mua radio, nhưng mà vẫn luôn không có phiếu radio.

"Có, 150 tệ một chiếc."

"Còn có thứ khác không? Khăn lụa có không?"

Hướng Tình gấp không đợi nổi hỏi, cô ấy muốn mua khăn lụa cho bạn tốt, đáng tiếc phiếu công nghiệp trong nhà đã dùng hết.

Không lâu nữa là tới sinh nhật của bạn, tặng một cái khăn lụa là vừa lúc.

"Có,

Liêu Hồng Anh và Hướng Tình vui vẻ: "Chúng tôi mua."

"Hai người đợi một lát, tôi đi lấy đồ tới."

Mười phút sau, Lục Thanh Nghiên cõng sọt đầy đồ đi tới nhà Liêu Hồng Anh, khi rời đi kiếm thêm được 200 tệ.

Chỉ riêng nhà Liêu Hồng Anh hôm nay đã kiếm lời 480 tệ, kiếm được nhiều hơn cô nghĩ nhiều.

Dù sao vẫn còn sớm, Lục Thanh Nghiên quyết định vừa tìm nhà vừa tìm chỗ bán hàng, thể nghiệm cảm giác buôn bán khắp hang cùng ngõ hẻm ở thập niên 70 là cảm giác gì.

Lục Thanh Nghiên thay đổi cách trang điểm lần nữa, vẫn giả thành con trai, nhưng lần này cô khiến mình thoạt nhìn bình phàm một chút, tránh cho bị người ta coi thành người không có ý tốt.

Liên tục giao dịch tới lui ở ngõ lớn ngõ nhỏ, Lục Thanh Nghiên bán được 250 cân lương thực, trứng gà, vải dệt, thịt heo, thu được tổng cộng 1538. 5 tệ, cộng thêm nhà Liêu Hồng Anh là 2018. 5 tệ.

Cộng tiền kiếm được lúc trước, đã tiết kiệm được khoảng 8780 tệ.

Đáng kinh ngạc vui mừng chính là khi cô giao dịch ở nhà cuối cùng, dựa theo lệ thường hỏi người ta có nhà ở dư muốn cho thuê thời gian ngắn hay không, vậy mà thực sự có.

"Là nơi này, đã lâu không có người ở nên hơi bụi, thuê 3 tệ 1 tháng. Hết thời hạn cậu nhét chìa khóa ở dưới cục gạch này là được."

Nói chuyện là một người phụ nữ đầu 50, nhà ở trước mặt là nhà bà ấy ở trước đây, sau này con dâu sinh con, bà ấy dọn qua đó ở nên nơi này bỏ trống.

"Được, bác gái."

Lục Thanh Nghiên lấy 3 tệ ra đưa cho người phụ nữ, người phụ nữ cầm tiền vui vẻ rời đi.

Lục Thanh Nghiên cầm chìa khóa mở cửa, tiến vào phòng lập tức có tro bụi bay ra, trong phòng còn có ít mạng nhện.

"Khu khụ!"

Không nhịn được ho khan hai tiếng, Lục Thanh Nghiên nhìn một lát.

Căn nhà này khoảng bảy tám chục mét vuông, bên trong có ít đồ nội thất cũ nát, không quan tâm đống đồ nội thất này, Lục Thanh Nghiên dọn ra nhà chính và căn phòng rộng nhất.

Vất vả lắm mới một lần tới thành phố, cô chuẩn bị lấy ra nhiều vật tư một chút.

Anh Minh mà Trương Khánh nói là loại người gì, cô không để ý lắm.

Hợp nhau có thể giao dịch nhiều lần, không hợp thì chỉ có một cơ hội giao dịch.

Còn có sợ bị nuốt hàng hay không, vũ khí trong không gian của cô cũng không phải là đặt ở đó trang trí không dùng tới.

Ở nhà chính đặt 1500 cân lương thực thô, 250 cân lương thực tinh, 10 thùng dầu lạc... lát Lục Thanh Nghiên lại đặt bốn chiếc máy ảnh kiểu cũ.

Thịt thì cô không để ra, tháng sáu thời tiết đã bắt đầu nóng bức lên.

Thịt giết xong một ngày sau sẽ thối, bán lẻ còn được nếu lấy lượng lớn phải mấy ngày mới bán hết, thịt đã sớm thối, cho nên lúc này thực sự không thích hợp giao dịch lượng lớn thịt.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên rời khỏi nhà thuê tạm thời, đạp xe đi đến trước căn nhà Trương Khánh nói.

"Cậu là?"

Mở cửa là Trương Khánh, lúc này Lục Thanh Nghiên dùng gương mặt khác, cũng là gương mặt bán lẻ hàng hóa khi sáng.

"Tôi là người của anh Mạc, anh ấy tạm thời có việc rời đi nên bảo tôi dẫn các anh tới, tất cả giao cho tôi phụ trách."

Lục Thanh Nghiên hạ giọng, Trương Khánh gật đầu: "Vất vả rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong, lập tức có thể xuất phát."

"Lần giá hàng của anh Mạc khoảng một vạn rưỡi, các anh nuốt trôi không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi